Tưởng Tiểu Mễ không nghĩ ba sẽ về sớm như vậy, xe của dì và cô vừa đỗ trong hoa viên biệt thự, xe hơi của ba cũng vừa khéo lái vào, không chỉ một mà là hai chiếc xe. Nhân viên thân cận của ông cũng về cùng.
Tưởng Tiểu Mễ xuống xe, chống nạng, vẻ mặt tỏ ra ngoan ngoãn.
Lúc Tưởng Mộ Bình xuống xe, tay ông vẫn cầm điện thoại, cô nghe ông nói
"Ừ, về rồi, mới tới nhà, được, tôi biết rõ, trông cũng ổn, không bị què."Tưởng Tiểu Mễ, "..." Cô rũ mắt nhìn chân của mình, người ba nhắc tới chắc chắc là cô, hẳn ba đang nói chuyện điện thoại với mẹ.
Nghe tiếng bước chân tới gần, cô ngẩng đầu lên, "Ba".
Tưởng Mộ Bình "ừ" một tiếng, rồi nhìn người cô từ trên xuống dưới, "Có đi học cũng làm mình gãy xương, Tưởng Tiểu Mễ, con làm được trò trống gì đây."
Ba xưng cả họ tên với cô, đủ thấy ông giận cỡ nào. Tưởng Tiểu Mễ không dám lên tiếng, thầm nghĩ
"con làm ra trò lắm chứ, có người cha chức trọng như vậy, không phải quá ra trò sao?".
Cô tỏ ra hối lỗi, cúi đầu, nhưng ánh mắt lại nhìn sang hướng khác, vừa vặn đụng phải ánh mắt thư ký của ba, thư ký chỉ nhún vai, ra chiều thông cảm.
Tưởng Tiểu Mễ nhướn mày với thư ký, tỏ vẻ cảm ơn.
Tưởng Mộ Bình bực nhất chính là vẻ ngoài ngoan ngoãn, bên trong ương bướng này của Tưởng Tiểu Mễ, ngặt nỗi đang có người ngoài, ông không tiện nhiều lời, bèn bảo Tưởng Tiểu Mễ, "Vô nhà đi, ngoài trời lạnh."
Vệ sị thấy cô khập khiễng, đi đứng khó khăn, vội vàng bước nhanh lên trước định đỡ cô, không ngờ bị Tưởng Mộ Bình ngăn lại, ông xua tay, "Để nó tự đi."
Vệ sĩ nghe thế đành thôi.
Sau khi vào nhà, thư ký hỏi dì giúp việc chuẩn bị cơm nước xong xuôi chưa, nói bí thư Tưởng trưa nay chỉ ăn qua loa trên máy bay, tiếp đó căn dặn, "Nấu vài món đơn giản là được, hai tiếng sau chúng tôi phải quay về Bắc Kinh."
"Ba, tối nay ba không ở lại sao?" Tưởng Tiểu Mễ kiềm chế sự vui vẻ trong lòng, mặt mày giả vờ tỏ ra lưu luyến.
Tưởng Mộ Bình, "Không có thời gian, ngày mai có chuyện quan trọng."
Tưởng Tiểu Mễ bĩu môi, "Vâng" một tiếng, vờ như rất tủi than, chứ thật ra cô mừng khôn tả, cô không thích ở cùng ba, vì mỗi lần ở cùng ông, cô luôn cảm thấy ngột ngạt, hai cha con không có chuyện gì nói với nhau ngoại trừ việc ba răn dạy cô.
Tưởng Mộ Bình uống vài ngụm trà, xoa đầu chân mày, bảo Tưởng Tiểu Mễ ngồi gần ông thêm chút.
Tưởng Tiểu Mễ thấp thỏm dịch lại gần chỗ ông, trực giác mách bảo cô chuyện chẳng lành. Trước bão táp, thường sẽ là sự yên lặng đáng sợ, cô phấp phỏng hít sâu một hơi.
"Ba." Ánh mắt cô vô tội và đáng thương.
Tưởng Mộ Bình không nhìn con gái, tay vẫn tiếp tục xoa đầu chân mày, mệt mỏi nói, "Chân còn đau không?"
Tưởng Tiểu Mễ ngỡ ngàng, rồi vội lắc đầu, "Dạ, không đau, hết đau rồi."
Tưởng Mộ Bình thở dài, nhẹ nhàng kéo váy cô lên xem, chân cô vẫn còn băng thạch cao, nên không mang vớ.
Ông xoay người, nâng chân cô lên, vuốt cho ấm, "Có lạnh không?"
"Không lạnh, không hề lạnh."
Tưởng Mộ Bình sờ vào váy của cô, "Trời trở lạnh rồi, kêu dì mua váy có vải dày một chút."
"Dạ." Tưởng Tiểu Mễ gật đầu.
Quan tâm sức khoẻ con gái xong, dĩ nhiên ông cũng hỏi han thành tích học tập.
Tưởng Mộ Bình vốn không có thời gian ghé Thượng Hải, đáng lẽ ông đã sắp xếp lịch trình ghé Thượng Hải trước đó nhưng kế hoạch có chút thay đổi nên tạm thời huỷ bỏ, ông còn công việc quan trọng khác cần giải quyết. Tuy nhiên, ông lo chấn thương của con gái, cho nên gấp rút hoàn thành công việc, tranh thủ vài tiếng quay về thăm. Về thành tích Toán của con gái, ông đã nghe thư ký nói qua, ông vốn không trông mong lớn lao.
"Tiểu Mễ", giọng điệu của ông khá ôn hoà.
Tưởng Tiểu Mễ hồi hộp, "Dạ, ba, chuyện gì ạ?"
Tưởng Mộ Bình, "Con có cố gắng học Toán không vậy?" Đến ông cũng không dám nhắc tới số điểm 89 đó.
Tưởng Tiểu Mễ vô cùng tủi thân, "Con có cố gắng mà!"
Tưởng Mộ Bình dĩ nhiên không tin, nếu cố gắng thì không thể nào điểm kém như vậy, con gái ông đâu phải ngu dốt, điểm cao nhất là 150 mà con của ông chỉ thi được hơn 80 điểm, còn nói bản thân có cố gắng.
"Nói nhiều cũng vô ích, dùng thành tích chứng minh đi, ba không đòi hỏi ở con quá cao, con ít nhất phải thi hơn 120 điểm cho ba được không? Đừng để tới lúc đó con không tham gia được kỳ thi đại học, chẳng phải làm mất mặt ba sao?"
Nghe xong số điểm 120, Tưởng Tiểu Mễ lập tức nhụt chí. Cô sao thi nổi số điểm đó, không phải tự chê mình, nhưng cô biết rõ sức mình tới đâu, cô học mãi cũng không khá được môn Toán, biết làm sao chứ?
Cấp hai học kém thì đi học thêm, miễn cưỡng cũng thi qua được. Song, lên cấp ba, chỉ cần nhìn sách là đầu óc cô choáng váng, trong lòng cực kỳ bài xích.
Tưởng Mộ Bình thấy con gái cúi đầu im lìm, là ông biết con ông lại tỏ ra đáng thương hòng ông nhủ lòng bỏ qua. Vài năm nay, ông vì thành tích môn Toán của cô cũng đủ mệt rồi.
"Nếu thi không được, học kỳ sau chuyển trường về Bắc Kinh, nhân lúc chưa lên lớp mười một."
Tưởng Tiểu Mễ nghe mà hoảng sợ, "Chuyển trường?"
Tưởng Mộ Bình, "Phải". Xong, ông nói tiếp, "Con sống ở Thượng Hải, ba và mẹ không có thời gian quản lý con, chúng ta cứ để con ở lại đây, sớm muộn gì cũng xảy ra chuyện."
Dứt lời, ông không nhịn được sự tức giận, "Với thành tích này của con, chỉ làm mất mặt nhà họ Tưởng. Nếu thành tích không tốt, thì con ra nước ngoài học đi, dù không vào được trường đại học danh tiếng, ít ra cũng đừng khiến người khác phải lo lắng suốt ngày."
Tưởng Tiểu Mễ nghe phải về Bắc Kinh, tỏ ra luống cuống. Cô không muốn rời Thượng Hải, cô đã quen với nếp sống ở đây, quan trọng nhất là ở đây có...bạn bè của cô.
"Ba, con cam đoan sẽ đạt hơn 110 điểm trong thi cuối kỳ, ba cho con ở lại Thượng Hải học được không?" Cô nhìn ông với vẻ van nài, cô chưa bao cảm thấy hoảng hốt như hiện tại.
"Đợi con thi được rồi hãy nói, nói thì ai cũng nói được, thi không được thì học kỳ sau về Bắc Kinh, không bàn cãi gì nữa." Tưởng Mộ Bình đứng dậy, "Ăn cơm đi."
Tưởng Tiểu Mễ thở dài trong lòng, chỉ còn thời gian nửa học kỳ, nếu tới lúc đó thành tích của cô vẫn
bết bát như giờ, với tính tình nói một không hai của ba, ông nhất định sẽ đưa cô về lại Bắc Kinh.
Làm sao bây giờ?
Ăn xong cơm tối, ngồi nghỉ ngơi thêm chốc, đoàn người của ba vội vàng đi.
Trong nhà lại yên tĩnh, nói vài câu với dì giúp việc rồi Tiểu Mễ lên phòng của mình.
Nghỉ ngơi một lát, Tưởng Tiểu Mễ đem hết bài tập các môn ra làm, riêng bài tập Toán thì cô lại để sang một bên. Mỗi lần làm bài tập, cô đều làm bài tập Toán cuối cùng.
Quý Vân Phi còn chưa làm bài tập, ăn tối no quá, giờ cậu đang nằm trên ghế sa lon chơi game.
Mẹ bưng trái cây tới, đút mấy múi măng cụt tới miệng cậu, ăn được vài miếng, Quý Vân Phi lắc đầu, "Ăn không nổi nữa, con no căng cả bụng đây."
Mẹ vỗ đầu của cậu, "Nâng đầu lên." Bà lấy gối lót dưới đầu của cậu, nhắc nhở, "Không ngồi lên chơi được hả? Con cứ nằm chơi vậy hoài sẽ hư mắt đấy."
"Hư sao được, con có thường chơi đâu." Quý Vân Phi miệng dửng dưng nói, tay tập trung chơi game.
Mẹ hỏi cậu, "Con có bạn gái chưa?"
Quý Vân Phi ngạc nhiên nhìn mẹ, sau đó lại chơi tiếp, "...Mẹ, mới xuất ngoại huấn luyện được vài tháng, mà mẹ đã suy nghĩ thoáng hơn rồi à? Cho phép con yêu đương lúc đang học cấp ba?"
Mẹ cậu lại hỏi, "Mẹ không thoáng thì có phải con sẽ không thích con người ta?"
Quý Vân Phi không có lên tiếng.
"Nói mẹ nghe, có bao nhiêu con gái theo đuổi con?"
"Phụ nữ các mẹ sao mà nhiều chuyện quá!"
Mẹ cười, "Không nhiều chuyện sao gọi là phụ nữ?", ngón tay của mẹ chọt đầu gối cậu, "Nói mẹ nghe đi, trong mấy đứa con gái thích con, con có thích ai không?"
"..." Quý Vân Phi bất đắc dĩ nói, "Không có."
Mẹ Quý cười, "Nói dối là không được ai yêu đâu nhé."
"... Mẹ!" Quý Vân Phi bị trêu đến tức người, cũng không còn tâm trạng chơi game, vừa khéo mới hết một màn, cậu ném đi động sang một bên.
"Mẹ, có ai như mẹ trù ẻo con mình không?"
"Vậy con nói mẹ nghe đi, con bé đó đẹp không? Học hành ra sao?"
Ba Quý dọn dẹp nhà bếp xong xuôi, vừa lúc đi tới, nhét điều khiển tivi vào tay vợ mình, "Bà lo coi phim của mình đi, để yên cho nó đi học bài." Ông đá mắt ra hiệu cho Quý Vân Phi, bảo cậu nhanh về phòng.
Quý Vân Phi cầm điện thoại lên định đánh bài chuồn, ai biết mẹ vẫn tiếp tục hỏi cho bằng được, "Cái thằng bé này, con nói cho mẹ nghe đi chứ? Rốt cuộc có bạn gái không thế?"
Ba Quý xoay người vợ mình lại, "Xem tivi, xem tivi đi."
"Trời ạ, ông phiền quá!" Mẹ đẩy ba sang một bên.
"Bà động não suy nghĩ đi, nó có bạn gái thì lấy đâu thời gian chơi game?"
"Khó nói lắm, vừa cặp kè vừa chơi game cũng được mà."
Quý Vân Phi về phòng đóng cửa lại, mọi âm thanh bị ngăn trở bên ngoài.
Quý Vân Phi lấy bài tập ra làm, cậu làm rất nhanh, khoảng 10:30 đã làm xong đa số bài tập, còn bộ luyện thi tiếng Anh thì để mai kiểm tra lại đáp án.
Duỗi lưng mỏi nhừ, Quý Vân Phi xem điện thoại, trừ nhóm chat bóng rổ đầy rẫy tin nhắn, không còn tin nhắn nào khác. Khung chat của Tưởng Tiểu Mễ vẫn chỉ có mỗi hình sticker con cún trêu ghẹo con mèo.
Tối nay cô không có đề Toán nào khó hiểu cần hỏi sao?
Lúc ba của cậu đẩy cửa vào phòng, hai tay Quý Vân Phi đang chống cằm, đờ đẫn nhìn chiếc điện thoại được đặt trên quyển sách, khi nãy ông có gõ cửa nhưng Quý Vân Phi không trả lời.
"Đợi điện thoại ai thế?" Ba Quý biết còn vờ hỏi.
Quý Vân Phi hoàn hồn, có tật giật mình lập tức để điện thoại vào góc bàn, giở đại tờ đề nào đó, "Dạ không, con suy nghĩ bài làm thôi."
Ba Quý đưa ly sữa cho cậu, nhìn cậu với vẻ suy nghĩ "Con trai phải chủ động lên, con nhìn con đi, lãng phí thời gian chờ đợi."
"!!!" Quý Vân Phi suýt nữa phun ra ngụm sữa đang uống.
"Là con bé hôm bữa ở trước cổng trường nói chuyện với con đó hả?" Ba Quý hỏi.
Quý Vân Phi lắc đầu, rồi uống hết ly sữa.
"Là Tưởng Tiểu Mễ à?"
"... Khục khục khục." Lần này thì cậu thật sự phun sữa ra, thiếu chút nữa Quý Vân Phi bị sặc chết, cậu vội lấy giấy lau tờ đề.
"Ba, sao ba biết bạn học của con là Tưởng Tiểu Mễ?" Quý Vân Phi kinh ngạc nhìn ba.
Ba Quýkhông đáp mà hỏi ngược lại, "Con với con bé ấy đang học chung trường à?"
"Vâng." Quý Vân Phi hỏi sát nút, "Ba, sao ba biết Tưởng Tiểu Mễ?"
"À, thì mấy tờ giấy nháp hồi con học cấp hai hay có tên Tưởng Tiểu Mễ trên đó."
"..."
"Theo đuổi ba năm còn chưa được hả?"
"..."
"Đúng là hơi kém cỏi."
Quý Vân Phi nín thinh như trước, "..."
"Tưởng Tiểu Mễ là đứa con gái rất đẹp, ngoan ngoãn?"
Quý Vân Phi gật đầu, "Vâng", xong còn bổ sung thêm, "Thành tích môn tiếng Anh còn tốt hơn con."
Ba Quý không nhiều lời, chỉ vỗ vai cậu, "Cố gắng lên, vẫn là câu kia, đừng trễ nãi việc học, nếu muốn yêu đương thật, chỉ dừng ở việc nắm tay thôi, phải tốt với con gái người ta, đốc thúc nhau học hành."
Ông nói xong cầm ly sữa không lên ra khỏi phòng.
"Mà nè, ba."
"Sao?" Ba Quý nắm tay cầm cửa, quay người hỏi.
"Đừng nói mẹ nghe."
"Yên tâm."