Phong và Vy dừng tại quán gà Hanh Chicken.
"Đến nơi rồi! Xuống xe thôi bổn cô nương!"
"Đã bảo bao lần rồi, chạy xe chậm chậm thui! Chạy nhanh thế rối hết tóc người ta lên rồi!"
"Đâu đâu, có tí xíu thôi mà.
Phong buộc lại cho Vy nhá, được không?"
Vy gật đầu, đứng im để Phong buộc.
Phong buộc khéo thật, cậu ấy bện mà còn đẹp hơn cả Tiểu Vy.
Điều đó chính Tiểu Vy cũng đã kiểm chứng.
"Wow, cậu đỉnh quá Phong, tay nghề còn hơn con gái ý nhỉ! Cậu còn cái gì không làm được nữa không?"
Phong khẽ cười, nháy mắt ra tín hiệu vào quán.
Việc đầu tiên vào quán của Phong là phải kéo ghế cho Vy ngồi xuống trước.
Xong xuôi, cậu mới ngồi.
Chị phục vụ cầm menu quán, đi đến bàn của hai người.
"Gửi hai em menu của quán nhé! Chị thấy hai đứa mặc đồng phục của trường cấp 3 Nhân Chính, hai đứa học ở đấy hả?"
"Vâng, bọn em học ở đấy ạ!"
"Chị trước cũng học cấp 3 ở trường Nhân Chính, ra trường cũng được hơn 5 năm rồi.
Chị học đại học vừa đi học vừa xin đi làm ở quán.
Ra trường chị xin làm chính thức ở đây luôn.
Âu cũng là cái duyên hôm nay gặp hai em tại đây!"
"Chết, chị nói hơi nhiều nhỉ.
Hai đứa gọi món đi!"
"Dạ, không sao đâu chị.
Gặp được cựu sinh viên của trường bọn em vui lắm ạ! Phải không Phong?"
Vy lắc nhẹ vai Phong.
Phong vẫn đang chăm chú vào menu.
"Ơ, à, đúng, đúng rồi đấy chị!"
Phong khẽ nở nụ cười có phần hơi gượng.
"Chị cho em hai phần cơm gà sốt cay nhé!"
"Chị cảm ơn hai đứa nhé.
Tầm 5 phút nữa bọn chị sẽ mang ra nhé! Chị xin phép."
Chị phục vụ nở nụ cười, rồi đi vào quán.
"Này, biết một phần cơm là nhiều lắm không? Đã thế còn gọi hai phần.
Cậu nghĩ gì vậy Phong?"
Tiểu Vy quay qua, chất vấn.
"Hai phần, cậu một phần, mình một phần!"
"Mình làm sao ăn hết được một phần?"
"Cậu có chắc không? Trên đường đi mình nghe thấy bụng cậu réo liên tục.
Mà bây giờ là 17h30 rồi.
Ăn luôn về khỏi ăn tối!"
"Biết vậy, mà..."
"Cậu không ăn hết để mình ăn, đang đói hoa cả mắt đây!"
Tiểu Vy thấy vậy không nói nữa.
"Gà rán đến rồi đây, chị mời hai em nhé!"
Chị ấy mang đồ ăn ra.
"Bọn em cảm ơn chị!"
Tiểu Vy lúc này lại giở tính trẻ con.
"Phong, cắt miếng gà này cho mình đi!"
"Cậu trẻ con thật đấy! Em gái mình còn tự ăn được!"
"Mình đói, hự hự.
Mình không cắt nổi ý!"
Tiểu Vy phụng phịu.
"Vừa nãy còn thấy nói chuyện với chị phục vụ rôm rả lắm, cười tươi rói."
"Ơ, mình cười nhưng trong lòng đói chứ!"
Quách Phong không nhịn nổi cười.
"Cậu cười mỉa mai à?"
"Ừ, à quên đâu có! Mình cười cái đứa trong điện thoại này nè!"
Nói rồi, Phong đưa điện thoại cho Vy xem.
"Đó, thấy buồn cười chưa!"
"Ừ, thì buồn cười! Hừm."
"Vẫn giận à, quay ra đây đút cho nha!"
"Thật?"
"Phong đùa với Vy bao giờ chưa?"
Thấy thế, Vy thích thú nhoẻn miệng cười, kéo ghế ra gần chỗ Phong.
Phong khéo léo dùng dao cắt thành từng miếng, từng động tác thuần thục càng khiến Vy cảm động.
Vy vỗ tay lớn.
"Wow, cậu giỏi thật đấy Phong.
Còn cái gì mà cậu không làm được nữa không?"
"Còn!"
Tiểu Vy tròn xoe mắt, ngạc nhiên.
"Là gì?"
"Là chưa khiến cho cậu chăm học được, nỗi niềm băn khoăn bấy lâu nay của mình!"
"Ờ, không phải người ta không muốn chăm, chỉ là người ta học không vào ấy!"
"Ăn xong mình dẫn cậu đến một nơi.
Hai đứa mình học bài ngày mai luôn, tiện mình chỉ cậu cách học để hiểu hơn, xong xuôi mình chở cậu về tận nhà, chịu không?"
Vy suy nghĩ một hồi, đưa ra quyết định.
"Đồng ý, nhưng mà cậu đồng ý với mình một điều kiện được không, năn nỉ đấy!"
"Là cái gì vậy?"
"Là tí nữa trên đường đến chỗ cậu bảo ý, cậu làm ơn mua cho mình một cốc trà sữa được không, hì hì!"
"Chỉ thế là giỏi!"
"Năn nỉ đấy, Phong đẹp trai!"
"Nay cậu còn biết nịnh cả mình cơ à Tiểu Vy?"
"Ưm, vì thế cậu đồng ý với mình nhá!"
"Để tôi còn xem xét, e hèm!"
Phong giả vờ nghiêm giọng.
"Này, mình để ý cậu ngày càng giống ba mình đó, từ hành động cho đến giọng nói, y hệt luôn ấy!"
"Vậy á hả, thế gọi ba đi!"
Phong khoái chí, cười to.
"Papa, papa ơi, lát papa mua cho con trà sữa nha!"
"Để papa suy nghĩ đã nhé, haha!"
Hai đứa phá lên cười, nụ cười hồn nhiên, ngây thơ của tuổi học sinh, vô tư chưa phải lo lắng vì những chuyện ngoài kia.
"Đi thôi, Phong!"
Phong chở Vy đến quán cafe sách cách đó không xa, và cũng là tiện đường về nhà luôn.
"Này, chỗ này không phải là trên đường về nhà sao, Phong?"
"Ờ, đúng rồi.
Giờ nhận ra rồi hả?"
"Sao cậu bảo đi đâu cơ mà?"
"Sắp đến rồi, chỗ đó nằm trên đường về nhà bọn mình đó, mình đến đó tí về cho gần, hì!"
"Ah, cậu cũng ghê phết đấy nhỉ! Mà sao hằng ngày mình đi