Bảo Anh đang ngồi học bài với một cậu bạn cùng lớp. Cô không để ý rằng cậu ta cứ nhìn cô mãi. Tóc tém năng động, đôi mắt lanh lợi và nụ cười thoải mái, phá chút tinh nghịch.
"Phân giác AB đi qua điểm B, suy ra..."
" Suy ra B cách đều C và D. BC \= BD."
" Vậy là ∆BCD cân tại B."
Cô rất vui vì giải xong bài toán, không để ý có một người đang đứng ở cửa lớp nhìn mình.
Bảo Anh ngồi trên ô tô, nghịch dây an toàn, về đến nhà rồi! Chiêu Tầm, cô của cô đang đứng ở cửa.
"Ô ô, bảo bối về rồi."
"Chào cô, Chiêu Tầm." Hừ, đến đây làm gì, nịnh nọt cô để ông nội lại dốc thêm tiền vào cái công ty rác rưởi của chồng cô ta, ai mà chả biết.
Công ty giải trí của "chú" Tử Hạo thua lỗ, nát be bét, còn có mấy lần ông nội còn bắt gặp anh ta dùng quy tắc ngầm với nghệ sĩ dưới trướng mình nữa. Trong mắt cô, Tử Hạo là một tên tra nam bẩn thỉu, Chiêu Tầm là một con hề nhảy múa, còn em họ cô, Chiêu Nhiên chính là một viên sỏi ven đường chính hiệu. Ông nội nhịn lắm mới không đoạn tuyệt quan hệ với họ, chính là vì ông vẫn nể dòng máu đang chảy trong huyết quản của Chiêu Nhiên, chứ về phần Chiêu Tầm, ông đã quá ngán ngẩm.
Bảo Anh mặc kệ Chiêu Tầm và Chiêu Nhiên, thẳng lưng sải bước đi vào nhà. Mẹ cô đang đọc sách, còn bố cô đang bàn chuyện quân sự với ông nội. Đó là khung cảnh quá quen thuộc mỗi khi cô về nhà. Bảo Anh mở cuốn sách toán lớp 7 ra, thản nhiên ngồi lên chiếc ghế gỗ cạnh ông nội, làm bài tập. Cô mặc kệ Chiêu Nhiên đang nhìn mình bằng ánh mắt ghen tức, Chiêu Nhiên chưa từng được ngồi cạnh ông nội. Học hành lẹt đẹt thì thôi, dù sao Ngọc gia cũng thiên về quân đội, còn châm chước được điểm này. Nhưng cô em này quá xuẩn ngốc đi, ngày nào cũng ra vẻ cắm