Có lẽ Giang Thải Dĩnh cũng giống cô có thói quen ngụy trang, Thẩm Duy Nhiên nghĩ như vậy.
Thẩm Duy Nhiên nhìn chiếc máy ảnh bên cạnh, cười nói: "Loan Mộng, có bất ngờ cho cậu, cậu đoán xem nó sẽ là gì?"
Loan Mộng nghi hoặc lắc đầu, ý bảo bản thân không biết.
Thẩm Duy Nhiên trợn mắt, nói: "Cậu không thể đoán sao? Đúng là phá hư bầu không khí!"
Thấy cô như vậy, tâm trạng Giang Thần Hi càng tốt lên, anh nhìn cô, cười nói: "Duy Nhiên, cậu mau nói đi, đừng thừa nước đục thả câu nữa!"
Thẩm Duy Nhiên nhìn anh, mắng: "Cậu lo ăn đi, chuyện này không liên quan tới cậu, cậu gấp thế làm gì?"
Giang Thần Hi nghe xong liền cúi đầu, ăn nhanh đồ ăn trong chén.
Thẩm Duy Nhiên cầm chiếc máy ảnh bên cạnh, nói với Loan Mộng: "Chiếc máy này tặng cho cậu, cố gắng bảo quản nó, đây là món quà đầu tiên mình tặng cậu đấy!"
Loan Mộng mờ mịt nhìn máy ảnh, nó cứ thế mà tặng cho mình. Cô cứ tưởng Thẩm Duy Nhiên tặng bạn của cô ấy, ai ngờ người đó lại là cô. Hoặc là nói, hạnh phúc tới quá đột ngột.
Thẩm Duy Nhiên không nói lời nào, nhìn Loan Mộng như vậy, sau một lúc lâu mới lên tiếng trách cứ: "Cậu nhanh cầm lấy đi! Tay mình mỏi cả rồi, máy ảnh này thật sự nặng lắm!"
Điều Giang Thần Hi chờ chính là thời điểm Thẩm Duy Nhiên tặng máy ảnh cho Loan Mộng. Thật không ngờ bản thân thật sự đoán đúng. May là máy ảnh tặng cho Loan Mộng, nếu là người khác chắc anh đã không còn bình tĩnh như vậy.
Gian Thải Dĩnh luôn tưởng Thẩm Duy Nhiên mua về tự mình sử dụng, không ngờ tranh lâu như vậy chỉ vì tặng cho bạn mình. Được, Giang Thải Dĩnh bắt đầu có hảo cảm với cô, cùng lúc này, sự hiếu kỳ với Loan Mộng càng ngày càng nặng.
Thẩm Duy Nhiên nhìn ba người kia, nhịn không được mà nói thầm trong lòng: Không phải chỉ tặng một chiếc máy ảnh thôi sao? Sao lại có phản ứng như vậy?
Loan Mộng nhận lấy, cười cảm kϊƈɦ nhìn Thẩm Duy Nhiên, nghẹn ngào nói: "Các cậu tiếp tục ăn đi, mình vào toilet một chút."
Vừa xoay người, hốc mắt Loan Mộng liền đỏ ửng.
Quán ăn vẫn tiếp tục phát nhạc, giai điệu quen thuộc vang lên:
Liệu có cánh cửa sổ mở ra
Có thể khiến bạn không tuyệt vọng nữa không?
Hay nhìn chút hoa lệ bên ngoài
Thì ra cũng giống một giấc mộng mà thôi.
Có người khóc
Có người cười
Có người thua cuộc
Có người già đi
Đến kết cục không phải vẫn giống nhau sao?
Liệu có một tình yêu
Có thể khiến bạn không chịu tổn thương nữa không?
Bao nhiêu năm qua
Đối với sự tự tin của bạn mà nói
Có loại rượu nào mà không thể tỉnh
Có nỗi đau này mà quên không được?
Bước về phía trước
Thì không còn khả năng quay đầu nữa.
Bạn tôi ơi, đừng khóc nữa
Tôi vẫn là ngôi nhà trong trái tim của bạn,
Bạn tôi ơi, đừng khóc
Phải tin tưởng vào con đường của chính mình.
Trong cuộc đời
Có quá nhiều hoang phí khi chỉ mãi chạy theo sự thất bại
Nỗi đau của bạn
Tôi cũng cảm nhận được.
Liệu có một tình yêu
Có thể khiến bạn không chịu tổn thương nữa không?
Bao nhiêu năm qua
Đối với sự tự tin của bạn mà nói
Có loại rượu nào mà không thể tỉnh
Có nỗi đau này mà quên không được?
Bước về phía trước
Thì không còn khả năng quay đầu nữa.
Bạn tôi ơi, đừng khóc nữa
Tôi vẫn là ngôi nhà trong trái tim của bạn,
Bạn tôi ơi, đừng khóc
Phải tin tưởng vào con đường của chính mình.
Trong cuộc đời
Có quá nhiều hoang phí khi chỉ mãi chạy theo sự thất bại
Nỗi đau của bạn
Tôi cũng cảm nhận được.
Bạn tôi ơi, đừng khóc nữa
Tôi vẫn ở nơi sâu nhất trong trái tim bạn
Bạn tôi ơi, đừng khóc
Tôi cùng bạn tuyệt đối không cô đơn
Giữa biển người
Có rất ít những người bạn thật sự
Phần tình cảm này
Xin bạn đừng bận tâm.
Giữa biển người
Có rất ít những người bạn thật sự
Phần tình cảm này
Xin bạn đừng bận tâm.
Giai điệu quen thuộc này khiến Loan Mộng một mình trong toilet khóc tới đứt ruột đứt gan, cuộc đời này cô gặp quá nhiều trắc trở, trước nay chưa từng có bạn bè thật lòng đối đãi với cô. Thẩm Duy Nhiên là người đầu tiên, cô ấy không phải bạn bè, mà là người thân, còn là người thân duy nhân của cô!
Trong quá khứ, Loan Mộng chỉ một mình lẻ loi, nhưng hiện tại cô không còn cô đơn nữa, bởi vì đã có người đau lòng vì cô. Chiếc mặt nạ mấy năm nay, cô