Loan Mộng bình tâm lại, nói với Giang Thải Dĩnh: "Cũng không có gì, chỉ là hôm qua cậu ấy mang tâm trạng như vậy một mình đi về, Duy Nhiên kêu mình hôm nay gọi cho cậu ấy, phát hiện cậu ấy khóa máy, cho nên mới hỏi cậu một chút!" Cô suy nghĩ thật lâu, phát hiện chỉ có lý do này là thích hợp.
Giang Thải Dĩnh nghe xong cũng không nói gì thêm, bản thân chỉ cho rằng anh trai khóa máy hoặc là có việc, cho nên không để trong lòng, chỉ nói: "Thì ra là như vậy."
Loan Mộng cảm thấy nếu nói gì thêm sẽ bị Giang Thải Dĩnh nhìn ra sơ hở, cho nên cô dứt khoát tắt điện thoại, tiếp tục đi về phía trước.
Cô không biết liệu lòng tốt muốn giấu diếm của mình có làm cho hai người Giang Thần Hi và Thẩm Duy Nhiên thêm hiểu lầm không, nhưng có một số việc, cưỡng cầu không được, bởi vì vận mệnh sớm đã chú định.
Thời điểm Loan Mộng mua cơm trở về, Thẩm Duy Nhiên đã ngủ say trêи giường bệnh. Loan Mộng cẩn thận giúp cô ấy chỉnh lại chăn, sau đó một mình đứng trước giường bệnh, nhìn khuôn mặt của cô ấy. Cho dù là ngủ say, Thẩm Duy Nhiên vẫn cau mày, bộ dáng vẫn ưu thương như vậy!
Trong lòng Loan Mộng thật sự cảm thấy khó chịu, lúc này đột nhiên nhớ tới mình có mua dư phần cơm, vì thế xoay người qua phòng bên cạnh.
Loan Mộng đi tới giường bệnh nhìn cậu con trai còn đang hôn mê, thở dài một tiếng, xoay người để đồ lên bàn.
Một khắc đó, người con trai tỉnh dậy, ánh mắt đầu tiên dừng ngay bóng lưng cô gái vừa đứng trước giường của mình.
Có người nói chỉ một cái nhìn đã đặc biệt bị thu hút, lời này không sai, nhưng đối với Loan Mộng và Thượng Quan Thành mà nói, một đời đủ để vừa yêu mà vừa tra tấn lẫn nhau! Ai cũng nói không chừng đó là vận mệnh, mà trêи đời này không ai có thể đoán được kết cục của thanh xuân!
Mà thanh xuân chẳng qua là một canh bạc cả đời, thắng chính là cả đời, mà thu cũng là cả đời!
Thắng là tình yêu, thua là thanh xuân!
Thượng Quan Thành chỉ nhớ tối qua thấy một cô gái xém bị xe đụng, mà bản thân theo bản năng chạy tới cứu cô ấy, sau đó không biết gì nữa. Muốn mở miệng nói chuyện, anh lại phát hiện cổ họng không được thoải mái, không phát ra được tiếng động, chỉ nghẹn ngào một tiếng: "Nước..."
Loan Mộng vừa xoay người liền nghe thanh âm như có như không như vậy, trong lòng cả kinh, lơ đãng quay đầu thì thấy Thượng Quan Thành nằm trêи giường bệnh đã thức. Cô thầm cảm thán, may là anh ấy đã tỉnh, bằng không cô thật sự không biết giải thích với Thẩm Duy Nhiên thế nào.
Loan Mộng đi tới bên giường của anh. Bởi vì vừa rồi thanh âm của Thượng Quan Thành không rõ, mà khoảng cách giữa hai người là xa, cho nên cô liền hỏi: "Anh tỉnh rồi. Anh có biết mình hôn mê bao lâu không? Hiện tại cảm thấy thế nào? Có chỗ nào không thoải mái không? Anh..."
Nghe Loan Mộng hỏi chuyện, không phải Thượng Quan Thành không muốn trả lời, mà anh hữu tâm vô lực! Nghe cô gái dịu dàng lải nhải không ngừng, anh nhịn không được mà cắt ngang, run rẩy vươn cánh tay đang băng bó chậm rãi chạm yết hầu của mình, cố hết sức nói: "Nước..."
Nhìn động tác của Thượng Quan Thành, còn cả giọng nói nghẹn ngào, Loan Mộng liền hiểu ra, vội vàng xoay người, rót ly nước ấm, trong lòng còn mắng chính mình ngu ngốc!
Loan Mộng bưng ly nước tới, đỡ anh dựa vào đầu giường, sau đó đưa ly nước cho anh, không thèm