Không sao cả chúng ta chỉ là bạn bè thôi mà
Chỉ là lắm khi cùng em san sẻ vết thương lòng thôi
Cho em mượn bả vai để tựa vào
Những khi em cần đến tôi.
Không sao cả chúng ta vốn dĩ chỉ là bạn bè thân thiết
Vậy nên cũng chẳng có khái niệm chia ly
Có điều thỉnh thoảng tôi lại tự hỏi chính mình
Làm loạn như thế đã đủ chưa?
...
(Làm loạn như thế đủ chưa? - Lại Vĩ Phong)
Di động trên bàn không ngừng đổ chuông, người ngủ say cuối cùng cũng phải tỉnh.
"Alo... Mộng Mộng..."
"Duy Nhiên hả! Sao cậu còn ngủ vậy! Mặt trời lên cao rồi kìa! Mau dậy đi, ngày mai chúng ta phải khai giảng, tớ đang ở dưới lầu, sắp lên đó xốc chăn kéo cậu xuống giường này..." Loan Mộng cầm theo bữa sáng phấn chấn chạy lên lầu.
Ba năm, Tɦẩʍ ɖυy Nhiên không còn liên lạc với Giang Thần Hi, ngược lại Giang Thải Dĩnh thỉnh thoảng sẽ chạy tới học nhiếp anh, mối quan hệ với cô ngày càng tốt, mà cô cũng chưa bao giờ nhắc tới Giang Thần Hi với Duy Nhiên, cũng không biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.
Còn về Thượng Quan Thành, con người này... Nghĩ đến anh, Loan Mộng liền đỏ mặt. Ba năm nay, bất cứ dịp lễ nào anh cũng tặng hoa cho cô, hẹn cô xem phim, mà cô luôn tìm đủ lý do để từ chối.
Anh ấy cũng càng ngày càng quá đáng, ngay cả Duy Nhiên và Trần Tĩnh đều đã biết, thậm chí từng ép hỏi cô.
Còn về bản thân mình, đối với tình yêu cũng vậy, không có suy nghĩ nào khác. Không thể không thừa nhận, ba năm nay, cuộc sống của mọi người đều rất bình yên.
Nghĩ tới vài việc, Loan Mộng lại thở dài.
"Haizz!" Nhìn phòng Tɦẩʍ ɖυy Nhiên chọn, Loan Mộng thật hết nói nổi, thế mà chọn lầu sáu, bây giờ hay rồi, chỉ cần mệt một chút, được nghỉ cũng không về nhà, cứ thích một mình ở thành phố xa lạ. Loan Mộng không biết cô ấy nghĩ gì, còn về cô sao, sớm đã không có nhà rồi!
Nhìn cánh cửa đóng chặt, Loan Mộng liền biết Tɦẩʍ ɖυy Nhiên nhất định còn chưa xuống giường, may mà cô có chìa khóa dự phòng phòng cô ấy. Nhớ khi đó Duy Nhiên đưa chìa khóa cho cô, cô sống chết cũng không cần, còn cô ấy thì sống chết cũng phải bắt cô nhận chìa khóa. Đúng là, cô bé này đã có tính toán từ trước.
"Duy Nhiên... Xuống giường ăn sáng này!" Loan Mộng vừa vào liền đi thẳng xuống bếp.
Không thể không thừa nhận, chỗ ở Tɦẩʍ ɖυy Nhiên chọn rất tốt, dưới lầu là siêu thị, không đói được. Ba phòng ngủ một phòng khách, còn có gian bếp nhỏ. Lúc ấy cô thậm chí còn hỏi Tɦẩʍ ɖυy Nhiên sao lại tìm căn chung cư lớn như vậy, cô ấy cười nói với cô: "Muốn cậu dọn vào nấu cơm cho tớ!"
Loan Mộng biết, cô ấy muốn tốt cho cô, nhưng cô vẫn từ chối, vẫn có thói quen ở một mình.
"Mộng Mộng à... Sao lại tới sớm như vậy!" Tɦẩʍ ɖυy Nhiên mới bò xuống giường, nghe trong bếp có tiếng động, không cần xem cũng biết là Loan Mộng mang bữa sáng tới cho cô.
"Mau đi rửa mặt đi, sau đó ăn sáng, cậu quên hôm nay chúng ta có hẹn đi dạo phố với Trần Tĩnh rồi hả?" Loan Mộng thấy Tɦẩʍ ɖυy Nhiên mơ hồ, bất lực nhắc nhở.
Ba năm nay, mối quan hệ với Trần Tĩnh không hề tệ, tính tình Trần Tĩnh dịu dàng như vậy, có thể chơi được với cô, còn cả Tɦẩʍ ɖυy Nhiên, quả thật không dễ dàng! Nghĩ đến đây, Loan Mộng khẽ cười.
Nhưng ngay sau đó, nhìn về phía toilet, tâm trạng Loan Mộng lại trở nên phức tạp. Chuyện của ba năm trước cô chưa từng hỏi, nhưng vẫn nhớ như in ngày ấy Duy Nhiên khóc rất lâu, mãi đến sáng hôm sau, cô ấy đã như người không có gì, cố gắng