"Bạn học Thượng Quan, anh có phiền cho chúng em đi nhờ một chuyến xe không?" Tɦẩʍ ɖυy Nhiên kéo Loan Mộng đứng trước xe của Thượng Quan Thành, còn về chuyện khi nãy, cô đã hạ quyết tâm lát nữa lên xe sẽ quyết đoán lừa bán.
"Đương nhiên là được, bởi vì chiếc xe này anh đặc biệt chuẩn bị cho ba mỹ nhân các em mà." Nói rồi, Thượng Quan Thành đuổi tài xế của mình ra.
Tài xế đáng thương cứ như vậy mà bị ghét bỏ, đương nhiên, đối với cậu ta mà nói, bị đuổi đi chưa chắc không phải chuyện tốt.
Trần Tĩnh không lên xe, mà nói: "Nhà tớ có chút việc, không thể đi cùng các cậu, các cậu đi chơi đi!"
"Vậy sao? Lát nữa còn định cùng đi xem phim nữa!" Tɦẩʍ ɖυy Nhiên mất mát nhìn Trần Tĩnh.
"Hôm khác đi xem phim với các cậu được không?" Trần Tĩnh nhẹ nhàng nói, thật ra Loan Mộng rất dễ dỗ, nhưng còn Tɦẩʍ ɖυy Nhiên thì hơi khó.
"Được rồi được rồi! Nếu cậu đã bận thì mau đi đi." Tɦẩʍ ɖυy Nhiên nửa đồng ý nửa oán trách trả lời.
"Thôi đi, đừng có dùng dáng vẻ nàng dâu mới về nhà chồng hờn dỗi nữa!" Trần Tĩnh duỗi tay nhéo má cô một cái, ừ, cảm giác không tệ lắm, đương nhiên, lời này không thể nói ra, bằng không cô không biết mình sẽ bị bóp chết thế nào.
"Cầm quần áo của cậu đi mau đi, bằng không lát nữa tớ sẽ hối hận!"
Không chờ Trần Tĩnh ra tay, Tɦẩʍ ɖυy Nhiên và Loan Mộng đã bắt đầu tìm đồ cho Trần Tĩnh, Tɦẩʍ ɖυy Nhiên cũng không quên bảo Thượng Quan Thành đi bắt taxi.
Trước khi đi, cô còn không yên tâm bảo Trần Tĩnh về nhà phải nhắn tin cho cô. Nhìn Trần Tĩnh đi rồi, cô và Loan Mộng mới leo lên chiếc Ferrari của Thượng Quan Thành.
"Hai mỹ nhân, hôm nay anh tự mình làm tài xế cho hai em, có cảm thấy rất vinh hạnh hay không?"
"Thượng Quan Thành, thật ra con người anh cái gì cũng tốt cả, nhưng có điều lại quá tự luyến!" Tɦẩʍ ɖυy Nhiên không nhịn được, nói năng đả kích một chút, mà còn một nguyên nhân quan trọng là hôm nay Loan Mộng đang ở bên cạnh, khụ khụ... Phong độ đàn ông anh vẫn nên bận tâm một chút.
"... Anh vẫn luôn nói sự thật được chưa?" Thượng Quan Thành muốn cứu rỗi ấn tượng của mình trong mắt Tɦẩʍ ɖυy Nhiên, thật ra Tɦẩʍ ɖυy Nhiên nghĩ anh thế nào cũng được, nhưng tuyệt đối không thể để lại ấn tượng xấu với Loan Mộng.
Mắng anh ta béo anh ta còn tưởng mình gầy, Tɦẩʍ ɖυy Nhiên cuối cùng cũng hiểu ra một việc, đó là vĩnh viễn đừng nói lý lẽ với người tự luyến, bởi vì dù có nói lý lẽ với người đó thế nào, bản thân vẫn là người chịu thiệt.
Đối với loại người tự luyến như Thượng Quan Thành, Tɦẩʍ ɖυy Nhiên không muốn tiếp tục lãng phí nước bọt, chỉ ra vẻ: Sao anh lại từ bỏ chữa trị chứ?
Loan Mộng ngồi cạnh xem kịch, vô cùng hứng thú. Kịch miễn phí mà, đương nhiên không thể bỏ lỡ!
"Mộng Mộng, cậu có biết cậu bây giờ..." Tɦẩʍ ɖυy Nhiên sớm đã chú ý tới Loan Mộng cười không khép miệng, nụ cười kia rõ ràng là đang xem trò cười.
"Hả!" Loan Mộng đang xem kịch không ngờ lại bị bắt quả tàng, sớm biết thế vừa rồi đã không cười vui vẻ như vậy.
"Tớ thấy cậu còn vui hơn trúng 500.000 tệ!" Tɦẩʍ ɖυy Nhiên nhìn chằm chằm Loan Mộng như muốn nói rằng cậu không cho tớ một câu giải thích hợp lý, tớ thề