Mãi tới sau này Thẩm Duy Nhiên mới biết, thì ra không phải chỉ có mình cô đau khổ, Giang Thần Hi cũng giống cô. Mà trêи đời này, chỉ có một mình Giang Thần Hi vì sự đau đớn của cô mà thống khổ, vì sự sung sướиɠ của cô mà vui vẻ. Khi đó, Thẩm Duy Nhiên không biết, nhưng đến lúc biết rồi cũng không tính là muộn, bởi vì không ai có thể biết được chuyện gì xảy ra trong tương lai.
Thấy Loan Mộng đi tới, Thẩm Duy Nhiên đột nhiên cảm thấy từ lần đầu tiên cô ấy xuất hiện đã là vận mệnh an bài, cô ấy sẽ là cứu tinh của cô. Mỗi lần gặp nguy hiểm, hay bản thân rơi vào cảnh xấu hổ, Loan Mộng đều xuất hiện đúng lúc.
Loan Mộng đi tới trước mặt Thẩm Duy Nhiên, bắt gặp Giang Thần Hi đang đứng bên cạnh, cô suy tư một lát, nhưng không nói gì.
Thẩm Duy Nhiêng ngượng ngùng giải thích: "Cậu đừng hiểu lầm, là Giang Thần hi nhàn rỗi đúng lúc đi ngang qua đây, rồi nói muốn giúp chúng ta thu dọn hành lý."
Lời này rõ ràng là giấu đầu lòi đuôi, ngay cả Thẩm Duy Nhiên cũng cảm thấy bản thân không nên lắm miệng, bởi vì ngay sau đó, Giang Thần Hi và Loan Mộng cùng nở nụ cười.
Loan Mộng cũng không để ý, chỉ nói: "Ừ, mình biết rồi. Với lại mình cũng chưa nói gì cả, cậu đừng khẩn trương như thế."
Lúc này, Thẩm Duy nhiên hận không thể chui xuống mặt đất.
Giang Thần Hi nhìn bộ dáng của cô, nhịn không được mà tiếp tục trêu chọc: "Duy Nhiên, cậu nói gì thì chính là như thế, mình đều nghe cậu."
Thẩm Duy Nhiên vốn đã xấu hổ, hiện tại nghe thêm câu này hận không thể đập đầu để bản thân ngất đi, cô thật không thể chịu nổi hai người này, kẻ xướng người họa khiến cả gương mặt đỏ bừng.
Nhưng Giang Thần Hi vẫn không biết sống chết tiếp tục chọc: "Duy Nhiên, sao mặt cậu lại đỏ như vậy? Nào lại đây, mình dùng tay quạt cho cậu."
Lời vừa dứt, Giang Thần Hi liền duỗi tay phải phẩy phẩy quạt cho Thẩm Duy Nhiên, hại cô không dám lên tiếng nói chuyện, phảng phất như hiện tại nói gì cũng sai, cho nên