Buổi tối nó làm xong bài tập nên chơi game cùng Trung Kiên với Duy Dương, vào trận nhưng nó bận ăn bánh, núp vào một chỗ ăn cho hết cái bánh rồi mới chơi, hic nó còn chưa có súng mà
" Ế giờ sao? Em chưa có súng này"
" Kệ chứ" Là giọng Trung Kiên
" Hừmmm nhanh không chết mất thì sao? Bọn nó bắn em này" Nó la làng lên
" Vào cái nhà đối diện ấy, chỗ tao với Dương ấy, có khẩu AKM nhường mày đấy"
Nó vội vàng chạy vào nhà đối diện, vào đến nơi súng chẳng thấy đâu, thấy hai tên đấy đang đứng đó
" Súng đâu? AKM của em đâu?"
" Sao mài dễ tin người vậy" xong là một tràng cười của Trung Kiên, Duy Dương cũng cười
" Thôi ta nghỉ chơi"
" Thôi anh nhường cho này, khổ thật, anh nói được giải nhì không tin, thằng dở hơi này nó lừa thì tin, bộ anh không đáng tin vậy sao" Là Duy Dương nói
" Anh có biết hôm nay số em nhọ thế nào không?"
" Ờ anh thấy em được tỏ tình.
Haha"
What???? Sao biết? Chắc lại Trung Kiên nói cho xem,mà sao Kiên biết nhỉ? Lúc đấy anh có ở đó đâu ta?
" Trung Kiên, anh lại đi nói gì đi"
" Mài dở hơi à, bọn nó share ầm ầm trên facebook mà mài không thấy ư?"
" Hử?" Nó đứng hình vài giây, ngày hôm nay đúng là nó chưa hề đụng vào facebook đã thế tắt hết thông báo từ trưa để xem phim cho đỡ bị làm phiền, xong rồi ngủ đến chiều, đúng là chưa thấy gì thật, mà cái gì không biết, sao đi đăng lung tung lên vậy? Hừmmm nó muốn giết người, đúng lúc có thằng chạy qua, đang cầm khẩu AKM nó bắn chết trong gang tấc.
" Sao không nói gì nữa vậy?"
" Đang suy nghĩ, anh có thấy mấy thằng đấy dở hơi không? Chả có nhẽ lại phang cho chiếc giầy vào mặt"
" Anh đâu ngờ em lại đanh đá vậy" Là Duy Dương
" Anh thử nghĩ mà xem, bọn nó dám chơi em, may là em không hứng thú"
Xong nó chỉ nghe tiếng hai ông kia cười
Nó chơi toàn phải bám theo hai người kia, nó chưa đủ đồ mà, toàn được nhường cho thôi
Nó thấy có người chạy qua, đang chạy theo để bắn thì giọng Trung kiên lại vang lên
" Con điên kia, mày cứ lăng quăng nó bắn cho lại bảo tại số"
" Nhưng nó vừa chạy qua đấy, anh không thấy à, bắn nó đi" Nó sồn sồn cả lên
" 5 giây mày không quay trở lại là chết này"
Nó chưa kịp chạy đã thấy bụp, vâng nó đã bị bắn, bộ anh vừa nguyền rủa nó ư?
" Nhanh cứu em, không em chết này"
Lúc đấy cũng có giọng nữa vang lên
" Số 2 cứu em"
Ủa ủa ai vậy? Ờ nó quên là team 4 người lận
" Anh bận cứu số 4 rồi" Vâng là Duy Dương, có vẻ anh gần nó hơn Trung Kiên, nó sắp hết máu tới nơi mà balo nó chẳng có bộ sơ cứu
Và đương nhiên bạn số 1 nhanh chóng ra đi thanh thản, vậy team còn lại 3 đứa tụi nó.
Nó muốn nhanh xong để vào facebook xem sao
" Mà anh thấy ở đâu, anh có kết bạn với ai trường em đâu hả sư phụ"
"Trung Kiên share mà"
Ặc.
.
.
nó suýt đứng hình vài giây, thằng anh họ dám bán đứng nó ư? Bộ muốn chết sao?
" HÀ TRUNG KIÊN.
.
.
.
anh muốn chết à" Nó hét rõ to, đúng là rất muốn giết người mà
" Rất thú dị đúng không Dương? Hahaha"
" Hahaha"
Nó đen mặt, tức quá tức quá, mẹ nó mà thấy thì, ờ thì sao, nó là nạn nhân mà nhỉ?
" Em mà biết đứa nào đăng em sẽ đấm vỡ mặt nó" Nó hùng hổ tuyên bố
" Trên confession trường ấy"
Nó lại đứng hình vài giây, có cần thiết không? Trời muốn độn thổ quá
" Anh còn thấy được share trên vài trang khác" Duy Dương nói thêm
" Ngày gì đen vậy không biết"
"Thằng đấy đúng là dở hơi mới đi tỏ tình với mài mà, trêu thì tìm đứa khác thì không, đi đụng phải mài, thật là.
.
.
"
" Lại được anh nữa"
Nó đang tức mà, chơi hăng lắm, kill không biết bao nhiêu mạng, chắc lần này MVP luôn quá
Nhanh chóng hết trận, nó không chơi nữa, thoát ra vào facebook, thông báo kéo dài tưởng chừng như muốn nổ luôn cái điện thoại, có gì hay ho.
Bọn lớp nó còn tích cực tag nó vào, thật là hết nói nổi mà.
Vài đứa comment " Xinh mà chảnh vậy" hừmmmm chảnh cái nỗi gì, nó muốn giết người, thằng cha kia đúng là không có liêm sỉ mà.
Đang nở cơn thịnh nộ, mẹ mở cửa cái, đi vào phòng nó làm nó giật cả mình vội vàng úp cái điện thoại giả vờ như đang học.
" Đan.
.
.
thằng nào đây?"
Mẹ chìa điện thoại ra cho nó, đúng cái video nó đang xem lúc nãy
" Mẹ xem hết đi, con vã lắm rồi đấy, con rõ ràng là nạn nhân mà, sao mẹ nhìn con với ánh mắt đấy"
" Xem hết rồi, cái thằng dở hơi nào đây không biết"
" Con vô tội, con không biết gì cả"
" Mấy đứa điên này, học hành không lo, con đừng bao giờ dính vào đấy, mà đi học kiểu gì suốt ngày thấy nằm ra bàn thế"
" Nay con rất mệt mỏi"
" Mà người ta nói tử tế nhẹ nhàng thôi, chứ con tỏ thái độ thế là không đúng lắm"
" Mẹ à, thiếu chút nữa là mẹ thấy cảnh con cầm chiếc giày lên phang vào mặt hắn rồi đấy, con đã quá hiền mà"
Mẹ chép miệng lắc đầu rồi đi xuống, biết thế nó ứ dạy mẹ dùng facebook nữa, giờ sành lắm rồi còn, dù sao cũng dùng hơn 3 năm rồi, lại còn suốt ngày online, thật hết nói nổi mà.
Nó lại lấy điện thoại lên xem tiếp, giữa rất nhiều tin nhắn có tin nhắn của chị hot girl lớp 11 xinh gái daman nhưng liên quan gì nhắn tin cho nó, nó tò mò nên vào xem
" Chào em, chị là bạn gái của anh Hưng, chắc em cũng ngạc nhiên khi chị nhắn tin cho em lắm đúng không? Chị không thích nói nhiều nên chốt một câu, em đừng bao giờ mơ tưởng đến anh Hưng, em không có cửa đâu.
Em nên nhớ là anh ấy không có hứng thú với em đâu nên hy vọng em biết điều một chút, hy vọng không có lần thứ 2 chuyện này xảy ra.
Chào em"
Nó suy nghĩ suy nghĩ, Hưng là thằng nào ta? À à hóa ra là cái thằng dở hơi sáng nay trêu nó, ồ vinh dự khi được hot boy tỏ tình và được hotgirl nhắn tin, ồ má, có thể xem là may mắn không ta? Bỏ đi hừmmm nó rep lại ngắn gọn
" Em