Đang học thấy ting một cái, nó đã cố gắng không thèm nhìn cái điện thoại để tập chung học bài mà, cứ nhìn vào điện thoại là cám dỗ chẳng thể nào học được, nhưng tò mò quá, nó lại cầm điện thoại lên xem.
Vâng nó ngơ ngác vài giây, là chị Hà My bạn cùng bàn anh gửi lời mời kết bạn cho nó, cũng chỉ là hơi ngạc nhiên vì facebook chị ấy rất nhiều lượt follow mà lại đi gửi add nó ư?
Nó ấn xác nhận luôn, xem như là có quen biết, rồi vào soi xem có gì hay, vẫn không có gì hấp dẫn
Nó lại tiếp tục học bài, lại thấy ting một cái, và đương nhiên nó lại cầm điện thoại lên xem, là chị ấy thả wow vào ảnh của nó với Duy Dương, hừmmm ý gì nhỉ???
Thôi kệ đi, nó quyết tâm tắt điện thoại để học bài thì thấy tin nhắn của " Thứ khó ở" vâng là Trung Kiên
" Chơi game không"
" Em đang học"
" Vậy thôi"
" Duy Dương có chơi không"
" Đoán xem"
" Pubg hay liên quân?"
" Pubg, vào lẹ đi má"
Nó thoát ra rồi vào game, trời má đúng là nó không thể chấp nhận nổi bản thân mà, chưa gì đã bị dụ dỗ rồi, hừmm nó quyết học hành tử tế mà không nên mà.
Và đương nhiên là nó đi chơi game, đương nhiên là vẫn bày sách vở như thật và không quên đứng lên khóa cửa phòng không má vào thì no đòn
Chẳng hiểu ăn phải cái gì nó hát từ lúc bắt đầu vào trận, hết hát rồi nói, không lúc nào ngừng nghỉ luôn.
" Anh gì ơi.
.
.
.
anh đánh rơi người yêu này" Vâng nó đang hát thì Trung Kiên cất giọng
" Anh xin mày đấy Đan ạ, anh mệt mỏi quá rồi"
" Hừmm quá đáng"
Xong nghe Duy Dương cười
" Sư phụ, anh cười cái gì"
" Anh đâu dám cười em"
Nó vẫn là lá la tóm lại là không tài nào im lặng được
" Anh nhà ở đâu thế.
.
.
cứ tới lui trong tim tôi chẳng nhớ đường về.
.
.
"
" Chẳng nhẽ ném nade cho mài khỏi hát nữa"
" Đừng có mà quá đáng" Nó gào lên
Và chẳng ai làm cho nó trật tự được cả, xong lúc sau Trung Kiên hết máu cũng không còn bộ cấp cứu trong khi nó chỉ thích đi loot đồ nên nhiều dã man, lúc nó nhường cho anh lại lên mặt
" Thấy chưa, em quá