Suốt những ngày tháng mùa đông lạng giá, ngày nào cũng như ngày nào Hà Đan vẫn phải đến trường đều đặn, mặc dù nhiều hôm muốn giat ốm để nghỉ học một hôm để ngủ nhưng mẹ bảo ốm cũng phải đi học, thế là vẫn phài dậy để đi học.
Hôm nay cũng không khác, khi đang chạy thục mạng tới trường vì dậy muộn thì vấp phải viên đá ở đâu ra làm ngã nhào xuống ở cổng trường, cảm giác cánh tay bị cà xuống mặt đường vừa trầy xước vừa chảy máu, đã thế lại còn tức ngực, thêm combo đầu gối bị rách và chảy máu, lúc đấy chỉ cảm giác đâu và xấu hổ, vừa đau trống đã đánh nên mọi người đã vào lớp chỉ còn mỗi bác bảo vệ, bác chạy ra đỡ Hà Đan đứng dậy, nó khóc òa lên, hai tay rớm máu, trời thì lạnh vừa đau vừa xót, lại còn dính cả đất cát vào nữa, hai lòng bàn tay bị trầy xước tới nỗi cảm giác co tay lại cũng không được, quần áo thì lấm lem
- Nhanh nhanh bác đưa vào phòng y tế
Lúc đấy như kiểu chẳng thể nào ngừng nín, chân vừa đau, tay cũng đau lại còn bị khó thở sau cú tiếp đất vừa rồi, trời thì lạnh nữa
Vào phòng yte, cô y tá đổ thuốc sát trùng vào tay, đã đau còn xót.
Nó chẳng thể nào mà nín được, hic hai tay như này thì sao mà cầm bút viết bài được, còn cả cái đầu gối chảy máy nữa, cái quần baggy xịn vừa chôm ngoài cửa hàng cũng bị rách
- Đi đứng kiểu gì mà ngã ra nông nổi này cơ, có học được không hay cô gọi mẹ lên đón
Cô chủ nhiệm xót xa nhìn nó
Nếu không ai hỏi đến thì không sao bỗng dưng có người hỏi đến nó lại tiếp tục khóc, cả cô chủ nhiệm với cô y tá chỉ biết nhìn nhau rồi im lặng, mãi một lúc sau cô mới nói
- Thôi cô gọi mẹ lên đón về, chứ tay như này sao viết được, khổ cái thân chắc lại đi học muộn rồi chạy nhanh quá rồi vấp chứ gì?
Hà Đan vẫn không có dấu hiệu của việc dừng khóc, hai lòng bàn tay được băng bó cẩn thận, đầu gối nữa, hic bỗng dưng cảm thấy bị ngu khi mà cứ ước bị ốm để được nghỉ học, rồi giờ thì không đi học được luôn rồi đấy, chắc vui
Tay này cầm bút cũng không xong, mà càng không cầm được điện thoại, thế mà đang tính ở nhà nằm trong chăn nghịch điện thoại, hờn.
.
.
.
- Cô gọi anh Kiên xuống cõng em lên lớp đi ạ, chứ về mẹ sẽ chửi chết hic_ Hà đan sụt sịt mãi không nín, chân đau đi đứng kiểu gì, rồi tối đến giá rét tha hồ mà đau nữa, đã bảo số nó bất hạnh lắm rồi mà
- Hâm à, ai chửi em
- Đây không phải lần đầu tiên em bị ngã_ Nó xụ mặt, tại sao có mỗi việc đi đứng nó cũng hậu đậu như vậy
Theo như ước nguyện của nó thì cô đi kiếm số gọi cho thầy dạy lớp Trung Kiên gọi cho anh xuống
Vừa xuống đến nơi chẳng hỏi han được câu nào anh đã bắt đầu làm nó tức muốn chết
- Sao lúc nào đi bà cũng để mắt lên đỉnh đầu à? Lần thứ bao nhiêu rồi, chẳng hiểu đi đứng kiểu gì luôn, có mỗi việc đi lại cũng không xong thì làm gì mà ăn không biết_ Trung Kiên lắc đầu chép miệng
Nó liếc nhìn Trung Kiên, giá như nó không bị đau nó nguyện sẽ lao lại đấm anh một cái cho đỡ tức
- Đanh đá thế không biết_ Cả cô chủ nhiệm cả cô y tá phì cười nói
- Khỏi cần ông cõng nữa_ Hà Đan giả vờ dỗi ~~ nhưng gặp nhầm người rồi
- Thế thôi tự lên lớp học hay tự đi về_ Trung Kiên khoanh tay nhìn nó
Nó bĩu môi, đồ quá đáng, không nhường nó được một câu
Rồi sau đó đương nhiên nó vẫn phải im lặng để Trung Kiên cõng lên lớp mặc dù bị anh từ phòng y tế về tới lớp cà khịa
Đi qua mấy lớp khi ai ai cũng nhìn ra, có gì hay đâu chứ, về tới lớp nó cả lớp ồ lên, bộ có gì hay
Quỳnh ngơ ngác vài giây cũng chạy ra cầm balo và đỡ nó hộ, aiguu ngoài việc hóng xem nó bị làm sao, thì tụi con gái lớp nó còn bận ngắm cả Trung Kiên, học bá lạnh lùng trong truyền thuyết, ứ thể tin được.
Nó ngồi xuống với hay bàn tay không thể làm gì cả cái chân bị trầy xước đầu gối, đã thế ngồi xuống là phải hơi co đầu gối, suýt chút nữa đau muốn khóc thêm lần nữa, thế là nó phải ngồi duỗi chân, chẳng biết lát đứng lên về kiểu gì nữa
Xong Trung Kiên đi ra khỏi lớp mà chẳng nói lời nào, lúc này cả lớp mới nhao nhao hỏi thăm nó
- Chắc lại đi học muộn rồi lao như bay rồi vấp ngã chứ gì, mình còn lạ gì bạn nữa_ Quỳnh đứng bên cạnh thở dài
Nó trưng bộ mặt đáng thương ra, nó đang bị đau mà
- Chán bà quá ấy, trời lạnh như này chắc đau lắm đấy_ Lớp trưởng tỏ vẻ đồng cảm với nó, có mỗi lớp trưởng yêu nó nhất à
- Giờ ghi bài cho tao đi_ Nó trưng bộ mặt đáng thương nhìn Quỳnh
- Tại sao tôi phải ghi bài cho bạn?
Nó liếc nhìn Quỳnh, trước sau gì cũng phải ghi, mất công gây khó dễ nhau làm gì
Haizz thế cả 4 tiết học ngày hôm nay nó ngồi như một thương binh trong lớp học, thầy cô nào vào thấy cũng hỏi thăm các thứ, còn mỗi Quỳnh thì bận rộn khi phải chép cả bài cho nó, mà nay lại độc ác thay khi học 2 tiết văn, là văn đó, chép tới mỏi tay mới xong, vì dù sao cũng mấy ngày liền tay nó mới có thể khỏi được.
Giờ ra chơi thì các bạn iu quý đi mua đồ ăn cho nó và đưa tới tận miệng, đúng là ngoài việc bị đau ra thì đúng là khá vui, aiguu nó lại nghĩ cái gì thế này
Cuối giờ về đang tính gọi cho Trung Kiên xuống cõng về thì thấy anh đã đứng ở cửa lớp, hí hí đây mới là anh của nó chứ
Khó khăn lắm mới đứng dậy mà không phải co chân lại, xong Quỳnh phải cầm balo cho cả Trung Kiên cả nó để có thể cõng nó về nhà được, ra sân trường ai cũng nhìn, kệ đi giờ nó chỉ quan tâm là về nói gì với mẹ để mẹ khỏi chửi không thì.
.
.
Đúng là như dự đoán vừa bước vào tới cửa mẹ với chị nhân viên đã hốt hoảng chạy lại, đương nhiên là nó không nói gì mà để Quỳnh nói hết rồi, mẹ bất lực lắc đầu, tính ra thì mẹ cũng quen rồi :))
- Chẳng hiểu đi đứng kiểu gì nữa_ Đấy là câu quen thuộc