Cứ nghĩ chơi bài xong Đan sẽ hết dỗi nhưng mà sau khi cả 4 đứa chơi đến tận 4 giờ sáng, tất cả đều buồn ngủ thì đương nhiên Hà Đan đã nhanh chân chạy vào phòng ngủ và khóa luôn cửa, đương nhiên là thẻ phòng các thứ đều được để trong phòng, Duy Dương chỉ có duy nhất cái điện thoại và thân mình thôi.
Nhắn tin năn nỉ, gọi điện tới cỡ nào nó cũng không mở cửa, và điều đương nhiên là Duy Dương là Duy Dương ngủ sopha rồi, dù sao sopha cũng rộng và siêu êm.
Không phải như người yêu người ta thấy tội nghiệp kêu vào ngủ cùng nhưng mà Hà Đan thì không, nó đã ngủ ngon lành đến sáng.
Sao không ngủ được khi ngủ trên một chiếc giường vừa rộng vừa êm, đã thế lại còn thơm, và cái không khí trong lành đáng sống này ngủ rất ngon mới đúng chứ.
Kết quả của cái việc chơi đánh bài đến gần sáng mới đi ngủ mà cả bốn con người kia đã ngủ tới giữa trưa mới dậy, không hiểu đi du lịch hay là đi ra đây đi ngủ nữa.
Tại tên người yêu cứ gọi làm phiền quá nhiều mà Hà Đan đã tắt âm điện thoại để ngủ cho ngon, kết quả là khi ngủ dậy Duy Dương muốn đi đánh răng, đi vệ sinh cũng không thể vào phòng, mà Hà Đan thì không ngủ tỉnh
như người ta, đã thế trong khi mọi người đều dậy hết rồi thì Đan vẫn ngủ ngon lành.
Như bình thường còn có bao thức hoặc chuông điện thoại kêu thì có thể dậy được, chứ giờ gọi không ai nghe thì như nào? Duy Dương phải đi vệ sinh nhờ trong phòng Trung Kiên và Quỳnh, cả ba ngồi đợi con người kia ngủ dậy để đi ăn trưa, ăn sáng đã qua có khi đợi Hà Đan dậy chắc muốn hết luôn giờ ăn trưa luôn.
Hà Đan sau khi ngủ một giấc ngon vô cùng thì cũng đến lúc tỉnh dậy, nó vẫn kiểu vô cùng thoải mái và thích thú khi tỉnh dậy nhìn ra cửa là một khung cảnh biển vô cùng tuyệt vời mặc dù đang nắng ~~
Sau khi vệ sinh cá nhân các thứ xong nó mới tung tăng đi ra ngoài, ba người kia đều đồng loạt nhìn Hà Đan, đương nhiên ánh mắt chán không buồn nói của Duy Dương thể hiện rõ nhất.
Cứ thử bị bỏ ngủ ngoài sopha một mình có gối nhưng không có chăn trong khi mọi người đều được nằm giường ấm đệm êm lại còn thoải mái và rộng rãi.
- Ngủ ngon nhỉ? Mọi người ngủ ngon không? Không khí thật là tuyệt vời.
Thấy ai cũng nhìn mình bằng ánh mắt trìu mến, Hà Đan cố gắng cười đáng iu mà không ai thay đổi nét mặt
- Tắt âm điện thoại lại bảo ngủ không ngon
Cả ba đồng thanh cà khịa, Hà Đan ngơ người vài giây, cũng đúng, bảo sao không bị thức giấc lần nào
- Mặc dù hiện tại anh không có công việc và không kiếm ra tiền nhưng em có cần thiết đối xử với anh thế không? Em đã cho anh ngủ sopha còn không nói, em để cho anh ngủ dậy không có chỗ vệ sinh cá nhân và đi vệ sinh luôn à?
Duy Dương ấm ức lên tiếng, cứ nghĩ đi du lịch sẽ được ở chung phòng với người yêu, được ôm người yêu ngủ thế nhưng đời không như là mơ, người yêu thì ôm gối ngủ ngon lành còn mình phải ngủ sopha, lại không tứccc
- Anh có công việc và có kiếm ra tiền thì anh cũng vẫn phải ngủ sopha thôi Hoàng Duy Dương ạ, còn cái kia thì em không biết, em ngủ quên.
Hà Đan liếc nhìn người yêu không chút thương tiếc, Duy Dương bất lực không biết nói gì.
.
.
thì đúng rồi nhà phải có nóc chứ, người yêu nói sao dám cãi lại
- Ủa rồi có đi ăn không?
Cả Kiên với Quỳnh đồng thanh, đợi hai người kia nữa chắc đến chiều luôn mất
Duy Dương vẫn bám theo người yêu để hỏi cho ra nhẽ, lí do gì tự nhiên nó cứ cục súc với anh như thế
- Em cứ làm sao thế nhờ? Em chán anh rồi à? Sao em cứ lạnh nhạt với anh thế? Vì anh không có công việc, anh không có tiền à?
Hà Đan suýt thì phì cười, cái câu “ Em chán anh rồi à?” là câu cửa miệng của Hà Đan giờ Duy Dương lại học theo được rồi, chính nó còn không biết lí do tại sao lại ra như thế, lẽ nào vẫn dỗi việc Duy Dương nghỉ việc mà không nói với nó câu nào hay sao.
- Anh chưa nghe câu con gái dỗi không cần lí do à?
Quỳnh và Trung Kiên đi trước buồn cười qua cũng quay lại trêu Duy Dương mới chịu
Duy Dương cũng không biết như nào, cũng không phải anh không hiểu tính nó đâu nên dỗi lúc lát kiểu gì cũng như có chuyện gì xảy ra thôi.
Lịch trình thì được lên hết từ trước hôm đặt chân đến đây, nhưng mấy con người này không theo bất cứ một cái lịch trình nào đã định sẵn cả, toàn kiểu ăn rồi ngủ rồi lại dậy ngồi chơi trong phòng, còn chưa ra biển lần nào mà ngày mai đã trở về Hà Nội, còn dự định đi ngắm bình minh trên biển rồi ngủ tới trưa thì chắc chỉ ngắm trong mơ thôi chứ gì nữa.
Do là cả 4 đều ngủ quá đủ cả buổi rồi nên đã quyết định đi Vinpearl Land chơi hết buổi chiều và còn có ý định overnight, mấy con người này lúc chơi thì cũng rất hết mình nhưng lúc về đi ngủ thì cũng không quan tâm trời đất gì cả.
Hà Đan lanh chanh đi mua vé, đương nhiên là Duy Dương, Trung Kiên và Quỳnh khoanh tay đứng nhìn và
đợi xem phản ứng của con người kia như thế nào.
Hà Đan xếp hàng một lúc vẫn vô cùng hào hứng, lúc ra cầm theo vé mặt nhăn nhăn và bất lực.
Thì đúng, ai mượn cái tội lanh tranh, vé vào năm trăm nghìn một người chứ có bao nhiêu đâu, Hà Đan còn đang nghĩ đến hai trăm nghìn là nhiều lắm rồi, vào nghe giá xong sốc lắm nhưng xếp
hàng mãi chẳng nhẽ đi ra.
Kết quả là mua xong vé thì hết muốn chơi
- Ai lên ý tưởng đi đến đây đấy?
- It’s you
Ba người kia đồng thanh, Hà Đan thở dài rồi không nói gì nữa, đã thế thì chơi hết mình cho đỡ tốn tiền chứ biết sao giờ.
Đường nào nếu Đan không trả thì ba người kia cũng sẽ trả, mà Duy Dương và Trung Kiên trả tiền phòng và tiền ăn đã là nhiều lắm rồi, Quỳnh thì auto trả tiền xe và giành trả tiền ăn khi đi chơi hai hôm nay rồi, giờ tới lượt Hà Dan mua vé cũng là bình thường.
Không phải buồn vì phải trả tiền vé, nó chỉ hơi bị ngạc nhiên quá với tiền vé thôi, mà cũng không sao, không tính toán.
.
.
Đúng là cái gì cũng có cái