Giai Thụy bước vào căn phòng của chủ tịch, phía trên bàn làm việc của ông đầy ắp những lá thư do người gia tộc gửi đến, hiện tại là thời đại phát triển máy móc tiên tiến nhưng họ vẫn giữ thói quen gửi những bức thư như vậy.
Nhìn cha cậu một chủ tịch tập đoàn về mảng điện tử vậy mà phải ngồi đọc từng lá thư xem từng bảng hợp đồng, cha đã vất vả cả cuộc đời để đổi lấy sự giàu sang như vậy đó.
Nhiều khi cậu thấy cha cậu cô đơn lẻ bóng một mình cũng có khuyên ông nên tìm một người để ở bệnh cạnh chăm sóc, nhưng ông lại không chịu cứ thích một mình như vậy hơn.
Lão Trần đang lật vài bản hợp đồng xem thử thấy con trai mình đứng im bất động không nói câu nào, ông ngước mắt lên nhìn thấy đôi mắt cậu buồn hiu như thể rất thất vọng về người cha này vậy.
"Sao không nói gì? Nhìn ta như vậy thất vọng vì có người cha như vậy sao?"
"Cha?"
"Muốn hỏi gì thì hỏi đi đừng làm mất thời gian của ta!"
Cậu phải hỏi như nào đây? Hỏi là người có phải đã sai khiến lão Lâm làm ra tất cả mọi việc.
Chính người phái người ngăn cản làm khó người cậu yêu, nếu hôm nay người gặp nạn là Hạ Vũ thì có chắc cha cậu chỉ làm tới mức như vậy không?
"Con biết hết rồi sao?"
Thấy Giai Thụy không nói gì lão Trần mới buông bản hợp đồng xuống nghiêm túc hỏi chuyện, đã khuya như vậy mà Giai Thụy nó đến tìm chắc hẳn là đã biết được gì đó.
"Tại sao người lại đối xử với một cô gái như vậy hả cha?"
"Con vì một người phụ nữ đến chấp vấn cha mình sao Giai Thụy?"
Giai Thụy đứng cười ngây ngốc đôi mắt rơm rớm nước mắt vì cảnh này lại lần nữa xuất hiện, mẹ cậu là người cha cậu rất yêu thương nhưng bà lại ham vinh hoa phú quý chạy đi theo người đàn ông khác.
Lúc đó cha cậu chỉ là người đàn ông không có tiền đồ, gia sản của Trần Thị cũng không phải ông thừa kế.
Bà chê cha không có chí tiến thủ nhìn nhà người ta nở mày nở mặt vì chồng, được sống trong nhung lụa còn bà phải chịu sự nhục nhã cùng cực khổ.
Từ lúc bà bước khỏi cuộc đời của cậu và cha, ông điên cuồng lao vào công việc mọi thứ được có được ngày hôm nay là do từ bàn tay trắng làm nên.
Họ hàng từ lúc ấy cũng thay đổi cách nhìn về cha cậu, từ khi bị phản bội tới hiện tại ông vẫn không tiến thêm bước nữa vì ám ảnh bởi người phụ nữ gieo đau thương, nhưng cậu không ngờ ông lại vì vậy mà đối xử với một cô gái nhỏ bé như vậy.
Lão Trần thấy con trai mình cứng đầu không chịu nhượng bộ, ông cũng đành buông lỏng làm lành trước dù gì cũng là một tay ông nuôi lớn, ông chỉ muốn cho nó biết muốn chạm đến thành công thì phải làm cho người khác yêu mình chứ không phải là mình yêu họ.
"Ta chỉ muốn họ đem tiền đến yêu cầu con bé đó rời xa con chứ cũng không làm gì quá đáng.
Giai Thụy con nên nhớ muốn ở vị trí trên cao tốt nhất không nên cho ai thấy điểm yếu của mình."
Giai Thụy biết cha cậu không đến mức phải làm như vậy với một