Sau ngày hôm ấy thì Lục Nhiên cũng ở lại nhà ba mẹ mình vài ngày rồi trở lại nhà ở thành phố Wine.
* Reng.....reng.......!reng...*
………
* Reng.....reng.......!reng...*
…………
* Reng.....reng.......!reng...*
Tiếng chuông cứ vang lên nhưng Lục Nhiên không nghe thấy vì cô đang ngủ do tối qua đi làm về khá khuya.
Lung Linh đang ngồi ăn sáng thì cứ nghe tiếng chuông điện thoại của Lục Nhiên kêu nhưng không thấy bạn mình nhấc máy.
Ánh mắt ngó nhìn vào cửa phòng đang đóng của Lục Nhiên nhưng chẳng thấy động tĩnh gì, Lung Linh bèn đứng dậy đi lại phòng của bạn mình và mở cửa đi vào.
Thấy bạn mình đang nằm ngủ nhưng chuông điện thoại ở ngay bàn vẫn kêu thì cô mới lay người bạn mình dậy." Lục Nhiên ơi! Có ai gọi cậu này giờ kìa!" thấy bạn mình gật nhẹ đầu thì Lung Linh cũng không ở lại lâu liền bước ra ngoài dùng tiếp bữa sáng.
Lục Nhiên lúc này mới lờ đờ mở mắt ra đưa tay vói lấy chiếc điện thoại đang đặt trên chiếc bàn cạnh sát giường mình nằm và dụi mắt nhìn vào tên người gọi.
Mặc dù điện thoại cô không còn reo nữa nhưng trên điện thoại có để lại có để số người gọi.
" Sao lại có hai số lạ gọi cho mình ta?" Cô thầm nghĩ.
Nghĩ chắc bây giờ người ta đang bận nên tý nữa ăn sáng xong cô sẽ gọi sau.
Lục Nhiên ngồi dậy vươn mình rồi bước xuống giường vệ sinh cá nhân và ra dùng bữa sáng.
...------- Công ty The Moon -----------...
- Có gọi cho cô ta được không? Thái Lăng hỏi
- Vẫn........!vẫn chưa được ạ! Trợ lý anh trả lời.
Trợ lý của Bạch Thái Lăng thấy mặt ai đó tức như muốn nổ tung.
Từ lúc anh đi theo Thái Lăng tới bây giờ, anh chưa bao giờ thấy chủ tịch của mình gọi ai mà không bắt máy cả, chắc có cô là người đầu tiên.
Nhìn thấy sắc mặt chủ tịch không được vui nhưng sắp có cuộc họp quan trọng nên anh bèn nói:
- Chủ tịch à! Bây giờ chúng ta có một cuộc họp quan trọng rồi.
Tôi nghĩ chắc tý nữa cô Nhiên khi thấy những cuộc gọi nhỡ của chúng ta thì sẽ gọi lại cho anh thôi.
Bạch Thái Lăng không nói gì chỉ đứng dậy tiến lại phía cửa và sau đó là mở cửa bước ra ngoài.
...-----------------...
Khi đã dùng xong bữa thì Lung Linh cũng đã đi làm.
Còn Lục Nhiên thì dọn dẹp chén bát và đi rửa và bắt tay vào dọn nhà.
…………………………
Lục Nhiên nhìn ngôi nhà mà mình đã dọn dẹp cảm thấy hài lòng thì lúc này cô mới nhớ tới cuộc điện thoại khi sáng.
Do cứ loay hoay nên cô quên mất đi.
Cầm điện thoại lên gọi cho số vừa nãy.
……………
* Reng.....reng.......!reng...*
Phòng họp đang rất yên tĩnh chỉ có giọng của người trình bày thì điện thoại anh reo lên.
Ai nấy cũng nín thở không nói gì.
Bạch Thái Lăng nhíu mày liếc nhìn điện thoại đang rung ở trên bàn.
Trợ lý của anh thầm nghĩ:" Toang rồi!!"
Nhưng không! Trái ngược với những gì trợ lý của Thái Lăng nghĩ thì anh chỉ kêu mọi người tan họp rồi đứng dậy bước ra khỏi phòng.
………………
Lục Nhiên thấy đầu dây bên kia bắt máy thì lên tiếng:
- Alo! Cho hỏi ai vậy ạ?
- Là tôi! Thái Lăng lên tiếng.
Lục Nhiên khá bất ngờ vì anh gọi cho cô.
Mà tại sao anh lại có số điện thoại của cô?
- Sao.……Sao anh lại có số của tôi? Cô thắc mắc hỏi.
- Cô không cần biết.
Gửi địa chỉ! Tôi đến đón cô! Nói xong anh cấp mấy luôn.
Lục Nhiên chưa kịp hỏi chuyện gì xảy ra thì Bạch Thái Lăng đã cúp máy.
Cô có hiểu nhìn vào số điện thoại đã sớm tắt.
Chẳng biết Thái Lăng đưa cô đi đâu nhưng cô vẫn gửi địa chỉ qua cho anh.
* Ting *
Thái Lăng đang ngồi trong phòng nghe tiếng tin nhắn thì mở điện thoại lên và xem địa chỉ cô gửi.
Anh đứng dậy lấy áo khoác đang đặt ở trên ghế, mang vào và ra khỏi phòng gửi xe với xe.
Bên này Lục Nhiên cũng đã đi vào phòng thay một bộ đồ giản dị gồm một chiếc áo tay dài cổ cao và một