Hai cô bạn đi mua hộp sữa xong cũng lên lớp, cứ thế mà thời gian trôi qua cho đến buổi chiều tiếng chuông tan lớp phát lên cô đi cùng Lung Linh ra tới cổng:
- Bye cô bạn Lục Nhiên của tôi nha, nhớ về gặp hàng xóm mới rồi mai kể cho tôi nghe với nhá!
Lục Nhiên cười cười:
- Ừ! tớ biết rồi cô nương mai gặp lại.Tạm biệt.!
Tạm biệt nhau xong hai cô gái rẻ về hai phía khác nhau.
Lục Nhiên không còn đi bằng xe buýt về nữa mà lại chọn đi đường tắt để có gì hít thở không khí trong lành của những buổi chiều.
* Các độc giả sẽ nghĩ vì sao hồi sáng đi học cô ấy đã không đi đường tắt có đúng hay không?*
Chính là vì khúc đường tắt đấy có một cái hàng rào, sáng người ta sẽ chắn nó lại, đến chiều mới mở cái hàng rào đó ra cho nên sáng Lục Nhiên không thể nào đi qua cái đường đó được mà phải đi bằng xe buýt.
Sau khi đi qua con đường tắt là cô đã đứng gần với con đường cô về nhà rồi! Xung quanh khu phố cô ở những viên gạch có hoạ tiết hình tròn được lót dưới đường đi cô ở làm khu cô sinh sống thêm phần độc đáo và lạ mắt.
Lục Nhiên vừa đi vừa suy nghĩ về chuyện sắp được gặp hàng xóm vừa chuyển tới đối diện đã làm cho cô không khỏi vui mừng, bước chân di chuyển nhanh hơn để có thể về nhà.
…Khoảng 6 giờ tối...........
- Lục Nhiên ơi! Đi thôi con!
Dạ con biết rồi!!
Lục Nhiên ngồi trong phòng tranh thủ làm bài tập trước khi chưa đi.
Nghe thấy tiếng mẹ kêu cô đáp lại lời của bà và đứng dậy sắp xếp lại tập vở mình vừa mới học sau đó ra khỏi phòng, cùng với gia đình qua nhà hàng xóm.
Cốc…cốc…cốc!!!!
*Tiếng cửa mở *
- Anh chị tới rồi sao? Mời anh chị vào!!
Lục Nhiên đứng đằng sau ba mẹ mình sau đó là mọi người cùng nhau vào.
Khi vào nhà có một cậu bé độ tuổi khoảng từ 12 chạy ra phía gia đình cô! Thấy gia đình cô đến nó lên tiếng:
- Con chào cô chú!
- Ừ! Chú chào con.!
Ba cô nói xong lại ghé vào tai vợ mình thì thầm: