Editor: Wave Literature
Khi ba người bước vào lớp, chàng trai mặc đồng phục thể thao xanh đậm lên tiếng: " Thưa thầy, Hạ Thương Chu có mặt ạ!"
Ngay sau đó, chàng trai mặc bộ đồ vàng rực cũng nhanh chóng tiếp lời, " Lục Bôn Lai cũng có mặt!"
Lớp của Thi Yến lại thêm một tràng cười thầm trong bụng.
Khi cả ba người đi vào hàng thì xung quanh Thi Yến lại nổi lên một trận xôn xao.
" Ông trời ơi, tụi mình học cùng lớp thể chất với Lâm Giang đó!"
" Từ bây giờ, chắc mình cứ trông chờ đến tiết thể chất thôi!"
" Anh ấy đẹp trai quá đi mất, này hình như ảnh còn cao hơn những tấm hình đăng trên diễn đàn đấy."
Giảng viên vừa điểm danh xong liền thổi một tiếng còi ra hiệu cho tất cả mọi người giữ trật tự.
" Được rồ, khởi động làm nóng người trước. Xếp hàng và chạy bộ ba vòng quanh sân tập cho tôi."
Thế là tiếng rên rỉ mệt mỏi của đám sinh viên vang lên.
" Nhanh chân lên nào!" Thầy thể dục hét lên sau đó lại thổi thêm một tiếng còi để ra hiệu thêm lần nữa.
Đám sinh viên miễn cưỡng đứng thành một hàng vô trật tự và mệt mỏi lết quanh sân tập.
Khi chạy được một vòng, có lẽ vì đang đến tháng nên Thi Yến cảm thấy hơi khó chịu.
Khi cô chạy được nửa vòng thứ hai, cô đã đau đến mức chịu không được nữa đành phải dừng lại và đi bộ.
Khi cô đi qua bậc thềm của sân tập, Thi Yến nhìn thấy đã có vài nam sinh năm 3 đã chạy xong.
Một số tên nằm dựa vào tường, một số khác lại đang ngồi xổm trên đất tán dóc với nhau.
Lâm Giang đang đứng ở chỗ khác xa hơn nhưng cũng là chỗ dễ thấy nhất.
Anh vừa dựa vào tường vừa nhàn nhã nói chuyện với chàng trai mặc bộ đồ thể dục màu vàng rực rỡ.
Người mặc bộ đồ màu xanh dương cũng ngồi ở đó, anh ta ngồi xổm ngay bên cạnh người mặc đồ thể thao màu vàng rực.
Thật khó biết cái tên mặc đồ vàng rực đã nói gì, nhưng khi người mặc đồ xanh dương nói gì đó với anh ta chỉ thấy anh ta giơ chân đá một phát làm tên mặc đồ xanh dương ngã lăn quay ra đất.
Bên này, Lâm Giang cũng khẽ cười khi nhìn thấy cảnh tượng này.
Lúc Thi Yến đi ngang qua bậc thềm thì có một vài sinh viên năm 3 không chạy mà mang theo vài chai nước đi đến phía của nhóm người Lâm Giang.
Mấy nữ sinh đó nhanh tay đưa nước uống cho 3 người họ thì hai tên mặc đồ vàng rực và xanh đậm sung sướng cầm lấy chai nước tu ừng ực.
Tuy nhiên, lúc họ chuyển nước cho Lâm Giang thì anh làm như không
thấy. Thay vào đó, anh lãnh đạm đưa chai nước đó cho người mặc đồ vàng rực và lại nói điều gì đó.
Đang nói, anh đưa tay lên và lau đi những giọt mồ hôi chảy trên trán từ lần chạy trước.
Hành động này vô cùng tự nhiên và vô tư, nhìn một cái có thể khiến con người ta cảm nhận được thanh xuân tràn đầy nhiệt huyết từ anh phát ra.
Sau khi đi qua khỏi bậc thềm, Thi Yến bước thẳng đến chỗ thầy thể dục đang đứng.
Cũng có một nữ sinh khác đang đứng bên cạnh thầy ấy, hình như hai người bọn họ đang trao đổi chuyện gì đó.
Cô nhớ trước đây nữ sinh đó luôn luôn xuất hiện một cách lộng lẫy trước tầm mắt của những người khá trong trường nhưng lúc này trông cô ta có vẻ hơi tiều tụy.
Cô ta đã dặm mấy lớp phấn dày nhưng hình như điều này không đủ che đi đôi mắt sưng húp của cô ta.
Hình như cô ta đã khóc cả đêm thì phải?
Lúc Thi Yến đang mãi thắc mắc về điều này thì Tần Nhất Nhiên mỉm cười với thầy thể dục và định rời đi.
Nhưng khi cô ta định bước đi thì bỗng cô ta sững người lại, ngẩng đầu lên nhìn Thi Yến.
Chống lại ánh mắt của Tần Nhất Nhiên, Thi Yến chọn cách bình tĩnh mà đối mặt với cô ta thay vì cứ trốn tránh.
Mãi cho đến lúc Tần Nhất Nhiên không chịu nổi nữa và bỏ đi trước thì Thi Yến mới bước đến chỗ thầy thể dục.
Thầy thể dục thấy cô bước lại liền hỏi: " Có chuyện gì vậy? Em không thể chạy nữa à?"
Thi Yến gật đầu: " Em cảm thấy không được khỏe lắm ạ."
Thầy thể dục cũng hiểu và chỉ vào bóng mát bên cạnh rồi nói: " Nếu không khỏe thì lại đằng đó nghỉ ngơi đi nhé."
Thi Yến: "Em cảm ơn thầy."
Tần Nhất Nhiên lúc này cũng đi chưa quá xa cho nên đã nghe thấy những lời này, bước chân của cô ta hơi khựng lại trong chốc lát.
Sau đó, cô ta không quay đầu lại mà bước đi nhanh hơn.
Chỉ một lát sau, Thi Yến đã ngồi nghỉ dưới bóng râm, trên bậc thềm Lâm Giang cứ vô ý nhìn chằm chằm về phía cô.