Editor: Wave Literature
Phớt lờ những câu nói của cô, đám đàn ông không ai đáp trả lại. Nhưng khi cô đang cố gắng bỏ đi một lần nữa, những gã đàn ông vẫn không buông tha mà tiếp tục chặn đường cô.
Thi Yến cau mày tỏ vẻ khó chịu. Nhưng cô vẫn nói với thái độ lịch sự. "Vị bạn học này, các anh có thể cho tôi đi qua được không?"
Cô nghe thấy tiếng ai đó tỏ vẻ xem thường những lời của cô.
Thi Yến biết chắc chắn là Tần Nhất Nhiên. Hàng lông mày trên trán cô càng lúc càng nhăn lại. Với một đống gã đàn ông bặm trợn bao vây phía trước mặt và hai bên cô khiến một người con gái như cô không thể tránh khỏi việc cảm thấy khó chịu và sợ hãi. Vì vậy, giọng cô vang cũng lên có chút thù địch, "Các anh có thể tránh qua một bên không?"
Nhưng sự việc vẫn như vừa nãy, không một ai trả lời cô.
Tuy nhiên người đàn ông có làn da ngăm đen vẫn đứng trước mặt cô suốt từ nãy đến giờ đang bắt đầu tiến về phía cô.
Thi Yến cắn chặt môi. Trong tầm nhìn bao quát của mình thì cô thấy một gã đàn ông khác ở bên cạnh cũng đang bắt đầu tiến về phía cô. Cô vô thức lùi về phía sau một bước, và cũng cảm nhận được có ai đó đang ở phía sau mình.
Khi gã đàn ông trước mặt chỉ còn cách cô nửa mét thì Thi Yến hét to: "Tránh ra!"
Thế nhưng dù cho cô có hét thế nào, gã đàn ông vẫn không có dấu hiệu dừng lại. Từng bước từng bước của gã đàn ông chậm rãi, nhưng chắc nịch. Hắn đang tiến gần đến cô hơn.
Ngay khi gã đàn ông có làn da ngăm đen vừa đứng trước mặt Thi Yến thì bất thình lình có một chai nước khoáng bay vút qua và đập vào đầu hắn một cái bốp. Đường bay của cái chai chính xác đến nỗi không thể chính xác hơn. Giữa những cơn mưa chửi rủa thậm tệ của gã trai thì một giọng nói đầy thản nhiên và trầm ổn vang lên, "Mày có bị điếc không? Không nghe thấy cô ấy nói gì à? Cô ấy bảo mày tránh ra đấy!"
Giọng nói từ người đó vừa thốt ra thì gã đàn ông da đen tay chặt ôm gáy và hung dữ quay lại phía sau.
Bởi hành động quay lại của hắn đã giúp tầm nhìn của Thi Yến rộng mở thì cô có thể nhìn thấy chủ nhân của những lời vừa rồi.
Lâm Giang với dáng người mảnh khảnh đã thay đổi trang phục thể thao màu trắng mặc từ đầu giờ chiều. Giờ anh đang khoác lên người chiếc áo sơ mi trắng phẳng phiu và quần jean đơn giản. Dáng vẻ này càng làm tôn lên vẻ tao nhã và quý tộc của anh.
Tuy nhiên, nét mặt của anh lại không thiện chí cho lắm. Trong đôi mắt xinh đẹp lạnh lùng và cao ngạo
của anh thì người ta có thể dễ dàng nhận ra một đám lửa giận dữ đang bùng cháy như muốn thiêu đốt người đối diện.
Thấy người đàn ông đang đứng trước Thi Yến vẫn không chịu nhường bước thì anh nói lại một lần nữa. Nhưng lần này, giọng anh đáng sợ hơn nhiều, "Tao sẽ chỉ lặp lại một lần nữa thôi. Tránh ra!"
Gã đàn ông gầy gò với làn da ngăm đen cuối cùng cũng đáp lại. Giọng nói của hắn giận dữ không kém, "Mày định làm gì nếu tao vẫn không tránh ra hả-?"
Trước khi gã đàn ông có thể nói hết câu của mình thì Lâm Giang đã hạ gục làm hắn ngã lăn ra đất chỉ bằng một cú đấm.
Người của Thi Yến khẽ co rúm lại vì sợ hãi. Nhưng chỉ một giây sau, cổ tay của cô truyền đến một cảm giác hơi nhói đau. Cô nhận ra Lâm Giang đang nắm lấy cổ tay cô một cách mạnh mẽ. Dáng người anh cao lớn, vững vàng nhanh chóng đứng trước mặt cô, che chắn cô trước đám người Tần Nhất Nhiên.
"Đồ khốn!" Sau khi bị đánh ngã lăn ra đất, gã đàn ông đứng dậy khó khăn. Tay hắn ta xoa xoa đầu gối và mồm thì bắt đầu chửi bới dữ dội. "Lâm Giang, mày dám cả gan kiêu ngạo với tao! Mày nghĩ tao sợ mày à? Tao đang nói với mày đấy, tao đang để mắt tới đứa con gái đứng sau lưng mày kìa, vì vậy-"
"Mày cứ thử xem!" Cũng giống như lần trước, Lâm Giang vẫn không để cho gã ta nói hết câu của mình.
Đứng nép đằng sau lưng anh, Thi Yến có thể nhận thấy được khí chất bá đạo đang tỏa ra từ người anh. Nó tạo nên một sự tương phản rõ rệt với vẻ ngoài bình thản và tao nhã thường thấy của anh.
"Cô ấy đi cùng tao!"
Những lời nói của anh thật kiên quyết và mạnh mẽ. Nó còn mạng theo ý lạnh lùng khiến người nghe rùng mình.
"Nếu mày không sợ chết, thì cứ thử lại đây xem."
Có lẽ đó là do phong thái quá dũng mãnh của Lâm Giang mà gã da ngăm đen không dám đáp lại sự đe dọa của anh.
Tuy nhiên, hai người vẫn tiếp tục trừng mắt nhìn nhau, không ai sẵn sàng động thủ trước.
Bầu không khí trở nên có chút căng thẳng.
Thi Yến không thể kìm lòng mà bắt đầu lo sợ rằng họ sẽ xông vào đánh nhau. Làm sao mà Lâm Giang có thể tự mình chiến đấu lại với tất cả đám người này...
~(~o ̄3 ̄)~