Editor: Wave Literature
Trước khi ông nội Lâm có thể nhớ ra ngày này là ngày gì thì dì Xuân đã lên tiếng, "...Hôm nay không phải là sinh nhật của Thi tiểu thư hay sao?"
Dì Xuân đúng là không để mình thất vọng. Dì luôn biết phải nói gì vào đúng thời điểm! Dì xứng đáng được mong chờ tiền thưởng cuối năm!Lâm Giang cực kỳ phấn khởi trong lòng. Nhưng anh không để cảm xúc của mình thể hiện ra mặt. Anh làm như thể người mà ông và dì Xuân đang nhắc đến không liên quan gì đến anh cả.
""Phải, phải, phải!" Hôm nay là sinh nhật của Yến Yến! Ái chà, làm sao ta có thể cho phép ngày này bị lãng quên được cơ chứ? Trí nhớ của ta không được tốt lắm kể từ khi ngã bệnh. Mỗi năm ta thường chuẩn bị quà cho Yến Yến, và năm nay cũng không ngoại lệ…" Vừa nói, ông nội Lâm vừa bắt đầu chỉ dẫn cho dì Xuân, "...Gọi cho đầu bếp của gia đình chúng ta và bảo ông ấy làm một cái bánh ngay bây giờ. Còn nữa, hãy nhờ tài xế mua một bộ trang phục tuyệt đẹp cho Yến Yến của chúng ta. Hãy nhớ, phải là một bộ hoàn chỉnh. Bao gồm một đôi giày, một túi xách và các trang sức phụ kiện!
Chúng ta cũng cần chuẩn bị gói quà sinh nhật màu đỏ cho Yến Yến. Quan trọng nhất là bữa tiệc. Đầu bếp từ Khách sạn Toàn Cầu Trung Hoa sẽ chuẩn bị một bữa ăn sang trọng theo đúng khẩu vị của Yến Yến…"
Dì Xuân đã ghi chép lại tất cả những gì ông nội Lâm nói trước đó. Bà hỏi thêm: "Tôi có nên nhờ tài xế giao quà đến tận nhà Thi tiêu thư không ạ?"
Ông nội Lâm cảm thấy ân hận vì không thể cùng tổ chức sinh nhật cho cháu gái. Nhưng sau khi đã suy nghĩ kỹ thì dường như không còn lựa chọn nào khác.
Ông vừa định gật đầu đồng ý thì Lâm Giang, người đã chờ đợi rất lâu thời khắc này, đột nhiên chán nản nhận xét, "Ông có thể để tài xế đưa những thứ đó đến bệnh viện, sau đó…"
Lâm Giang dừng lại một lát rồi quyết định sử dụng từ "cô ấy" một cách xa lạ. "...Ông có thể gọi điện cho cô ấy và bảo nhớ cô ấy. Chắc chắn cô ấy sẽ đến. Ông không thể tặng quà cho cổ bằng cách này ư?"
Ông nội Lâm vẫn cảm thấy vô cùng đau khổ khi không thể
ở bên Thi Yến vào ngày sinh nhật của cô. Nhưng khi nghe lời gợi ý của Lâm Giang thì đôi mắt ông lập tức sáng lên, "Đó quả là một ý kiến hay. Được rồi, hãy làm theo những gì thằng nhóc này nói."
Tiếp đó, ông nội Lâm đưa thêm những hướng dẫn để dì Xuân chuẩn bị tiệc sinh nhật cho Thi Yến. Đang chỉ dẫn hăng hái, ông đột nhiên ngưng lại một lát rồi quay sang Lâm Giang với một tia nhìn giận dữ, "Không phải "cô ấy" mà là Yến Yến! Nếu cháu không muốn gọi con bé là Yến Yến, thì hãy gọi là "vị hôn thê của cháu"!"
...
Chín giờ sáng, dì Xuân gọi điện mời Thi Yến đến bằng cách viện cớ rằng ông nội Lâm đang rất nhớ cô.
Thi Yến đến bệnh viện vào lúc mười một giờ kém.
Khi cô dùng xong bữa tiệc và chiếc bánh nướng mà ông nội Lâm đã đặc biệt chuẩn bị cho cô thì cũng đã ba giờ chiều.
Vì không để cho Lâm Giang và Thi Yến phát hiện ra mình đang giả vờ bệnh tật nên ông Lâm đợi cho đến khi bữa tiệc sinh nhật của Thi Yến kết thúc liền giả vờ kiệt sức để đuổi hai đứa cháu đi.
Do những lời "cằn nhằn không ngừng" của ông, Lâm Giang không còn cách nào khác ngoài việc giúp Thi Yến mang đống quà xuống.
Hai người đến cửa bệnh viện thì thì tài xế cũng đã đợi sẵn trong xe.
Lâm Giang đến bên chiếc xe và mang theo những túi nào quà lỉnh kỉnh. Anh dừng lại một lúc để nói đôi lời về thời tiết đặc biệt tốt ngày hôm nay. Rồi anh hướng mắt về phía Thi Yến, người đang đứng sau cách anh khoảng một mét.
Anh đã cố tình gợi ông nội về cuộc hẹn ngày hôm nay. Như thế, anh sẽ có cớ để đưa cô về nhà… Bây giờ cô đã ở đây, ngay trước mặt anh. Vì thế phần còn lại tùy thuộc vào anh.
Trong khoảnh khắc đó, Lâm Giang đột nhiên cảm thấy rằng mình chính là một con sói lớn xấu xa đang săn lùng một chú thỏ trắng bé nhỏ.
Đợi đã, có gì đó không đúng. Mình chính là một con chó săn tuyệt đẹp của Yến ngốc.