Editor: Wave Literature
Ngồi trên ghế sau thì có liên quan gì với việc anh là tài xế chứ?Thi Yến bối rối nhìn Lâm Giang và không biết phải nói gì.
Phía bên kia, Lâm Giang cũng không nói nên lời.
Em còn không hiểu ẩn ý của tôi sao?Có vẻ thế giới này thực sự không công bằng. Mặc dù cùng là đồng loại, nhưng vẫn có khoảng cách lớn về trí thông minh giữa người này người kia...
Lâm Giang im lặng hai giây. Rồi anh vỗ nhẹ vào ghế lái phụ và nói: "Ngồi đây này."
Anh lái xe, anh có quyền.Thi Yến "Ồ" một tiếng dài rồi ra khỏi xe để ngồi lên ghế lái phụ.
Lâm Giang thắt dây an toàn xong xuôi mới khởi động xe. Bất chợt anh thấy Thi Yến vẫn chưa tự cài dây an toàn. Vì vậy, anh đảo mắt để nhắc nhở cố.
Phía người còn lại, Thi Yến nhìn thấy ánh mắt của anh nhưng lại cho rằng anh đang kiểm tra thứ gì đó cùng hướng với cô. Cô nhìn theo ánh mắt của anh và cũng nhìn qua, nhưng dường như không có gì để xem. Vì vậy, cô quay sang và nhìn Lâm Giang với ánh nhìn đầy nghi vấn.
Cái nhìn đó… Cô ấy vẫn chưa hiểu?Thật rắc rối… Lâm Giang thầm khinh bỉ trong lòng rồi tháo dây an toàn của mình ra. Anh dựa toàn bộ cơ thể của mình sang ghế Thi Yến để kéo dây an toàn và cài vào chốt.
Hành động của anh quá đột ngột khiến Thi Yến không kịp chuẩn bị tinh thần đã bị choáng trong giây lát. Cô ngước mắt lên nhìn chằm chằm vào anh.
Lúc này, cơ thể phía trên của anh đang ở ngay trước mặt cô. Khuôn mặt anh đang rất gần với mặt cô, đến nỗi cô có thể mơ hồ cảm nhận được hơi thở của anh.
Nhịp tim của Thi Yến đập nhanh hơn.
Ở phía bên kia, sau khi thắt dây an toàn cho Thi Yến thì Lâm Giang tình cờ liếc nhìn cô. Anh chỉ bắt gặp một đôi mắt kinh ngạc đang chăm chú nhìn anh.
Cơ thể của Lâm Giang đóng băng tại chỗ. Phải mất một lúc sau thì anh mới đưa tay lên xoa nhẹ đầu cô và nói, "Điều đầu tiên em nên làm sau khi lên xe là thắt dây an toàn."
Sau đó anh quay trở lại chỗ ngồi của mình, tự thắt dây an toàn và bắt đầu lái xe.
Sự im lặng bao trùm lên chiếc xe. Nhưng một cảm giác thân mật không diễn tả được vẫn còn đọng lại trong bầu không khí.
Tay của Lâm Giang đặt trên vô lăng dường như không thoải mái cho lắm. Cuối cùng, anh kéo cửa kính xe xuống và bật radio.
Một làn gió ấm áp thổi
vào xe, kèm theo giai điệu du dương bên tai làm sưởi ấm hai tâm hồn đang ngượng ngùng.
…
Xe ô tô của Lâm Giang dừng lại trước cổng trung tâm mua sắm W.
Thi Yến trước đây chưa bao giờ đến nơi này. Mặc dù vậy, từ sự hay đi theo Lương Mạc, cô biết rằng đây chính là nơi hội tụ của các thương hiệu quốc tế xa hoa hàng đầu. Bất kỳ món đồ nào được tùy ý cầm lên cũng rất có thể có mác giá năm chữ số đính kèm.
Cô biết rằng Lâm gia rất giàu có, thế nhưng tiền tiêu xài của Lâm Giang có nhiều hay không?
Thi Yến đi theo Lâm Giang vào một thang máy trong trung tâm thương mại. Cô bất giác đút tay vào túi áo.
Tại sao lại có sự khác biệt lớn như vậy giữa con người với nhau chứ? Tiền tiêu hàng tháng của cô chỉ là một con số bốn chữ số, nhưng đối với anh, giá trị tối thiểu của một món quà đơn giả là thứ gì đó có giá trị năm chữ số.
Trong lòng Thi Yến đang không ngừng lẩm bẩm thì Lâm Giang ở bên cạnh đột nhiên hỏi: "Chúng ta nên đi đâu trước?"
"À thì…" Thi Yến ngay lập tức dứt ra khỏi dòng suy nghĩ. Những câu hỏi bất ngờ của Lâm Giang khiến cô bối rối.
Cô suy nghĩ một hồi. Ba giây sau cô trả lời, "Thật ra, em không chắc chị Tâm Ý thích gì. Tuy nhiên, em biết là chị ấy thích nhiều thứ khác nhau."
"Túi xách, mỹ phẩm, quần áo, giày dép, phụ kiện, cây, hoa, gốm sứ… Về cơ bản là chị ấy thích những thứ đẹp và đắt tiền."
"Tất nhiên là thế. Nhưng trên đời này có nhiều thứ vừa đẹp vừa đắt tiền. Vì vậy em không chắc là món quà nào sẽ làm hài lòng chị ấy."
"Không thành vấn đề. Chúng ta có thể bắt đầu tìm kiếm từ tầng một," Lâm Giang nói.
"Được rồi," Thi Yến trả lời, nghĩ rằng đề nghị của Lâm Giang nghe có vẻ hợp lý. Lát sau, như đột nhiên nhớ ra điều gì, cô hỏi: "Phải rồi, hôm nay anh có mang đủ tiền mặt không? Những món đồ ở đây khá đắt đấy."