Editor: Wave Literature
Sau khi cô dừng xe thì anh ta phải nghỉ một chút đến tận bây giờ mới lấy lại được khả năng cử động của mình.
Nhưng, anh ta chưa nói được hai từ sau khi bước xuống xe thì anh ta bắt đầu nôn mửa…
Thực sự quá đáng sợ mà… Thực sự sự tồn tại này vẫn được gọi là phụ nữ hay sao? Rõ ràng là ma quỷ mà! So với chị ấy, mình cảm thấy mình mới là một người phụ nữ ấy chứ!Ngược lại, khi bắt gặp Hạ Thương Chu bước ra khỏi xe của chị gái mình thì Lâm Giang sửng sốt trong giây lát rồi hỏi, "Tại sao cậu lại ở trong xe của chị gái tôi?"
Lâm Tâm Ý cắt ngang với tiếng "À" trước khi điềm tĩnh giải thích, "Tao là người mang cậu ta đến đây đấy. Tao về nhà trước nhưng khi tao không thấy mày ở đó thì tao đã đến trường mày. Sau đó, cậu ta đưa tao đến nơi mà mày cố ý gửi cho cậu ta nên tao tống cậu ta lên xe như một dụng cụ chỉ đường GPS."
"…"Người đàn ông trẻ đang bận chống tường có thể mơ hồ nghe thấy âm thanh vỡ vụn của trái tim mình.
Dụng củ chỉ đường GPS…Chị ấy lợi dụng mình phải không?Dựa trên tình hình hiện tại thì Lâm Giang khẽ gật đầu rồi chìm vào im lặng.
Lâm Tâm Ý liếc nhìn chiếc xe đua hai chỗ rồi hỏi Lâm Giang, "Mày lái xe à?"
"Đúng vậy," Lâm Giang dừng một lát trước khi nói thêm, "Xe của ông nội trong bãi đậu xe."
Advertisement / Quảng cáo
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Tốt thôi, tao sẽ không phải đưa xe của tao cho mày và Yến Yến mượn nữa rồi." Lúc này, Lâm Tâm Ý hạ thấp đầu liếc nhìn. Không buồn hỏi ý kiến của họ thì cô đã ra quyết định và nói luôn, "Tao sẽ gặp mày ở nhà trong nửa tiếng nữa."
Sau đó, Lâm Tâm Ý khẽ cười với Thi Yến và nói, "Yến Yến, hôm nay là sinh nhật em. Chị đặc biệt quay trở về để cho em một bất ngờ đấy. Nhưng chị đã để quà ở nhà rồi nên chị sẽ đưa cho em sau nhé."
Thi Yến: "Em cám ơn, chị Tâm Ý"
"Moa!" Lâm Tâm Ý hôn gió với Thi Yến.
Này, nói cho ra nói chứ! Đừng có mà hôn gió bất ngờ như thế, ai muốn một nụ hôn gió từ chị đâu kia chứ…Ngay lập tức lông mày của Lâm Giang khẽ chau lại và anh đứng chen lên phía trước, chắn giữa Thi Yến và Lâm Tâm Ý. "Bọn tôi đi trước đây."
Lâm Tâm Ý gật đầu cho phép. "Đi đi."
Sau đó, Lâm Giang dịu dàng nói với Thi Yến, "Đi nào." Sau khi Thi Yến xoay người thì anh cũng bắt đầu sóng bước chung đôi. Bước đi phía sau Thi Yến,
anh đi giữa cô và Lâm Tâm Ý còn xem mình như thể vật chắn bằng người để cản sự tiếp xúc giữa cả hai người.
Nhìn thấy Lâm Giang rời đi và nhanh chóng Hạ Thương Chu đè nén cơn buồn nôn của anh ấy và chạy đến chỗ họ rời đi, lo lắng la lên, "Ông chủ, đợi tôi với! Tôi cũng muốn đi cùng hai người mà…"
"Đi cùng cái đầu của cậu!" Lâm Tâm Ý vươn chân ngáng đường Hạ Thương Chu. Ngay sau khi Hạ Thương Chu sắp hôn đất thì đôi tay của cô đã nhanh chóng kéo tay anh ta lại và tống anh ta vào ghế sau trong chiếc xe của cô. "Cậu nghĩ sao mà định làm bóng đèn giữa hai người họ vậy hả? Cậu thực sự thích làm người thứ ba chen chân lắm hả? Cậu đang ngồi trong xe của tôi đấy!"
Advertisement / Quảng cáo
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Hạ Thương Chu nghe thấy những lời đó và đầu gối anh ta run lẩy bẩy, gần như quỳ gối trên mặt đất. "Không! Em, ý em nghĩa là được ạ, thưa chị đại Lâm. Em có thể bắt taxi đi về. Vì em còn đủ tiền mà!"
Lâm Tâm Ý chân thành trả lời, "Sao tôi có thể để cậu đi taxi trở về như vậy được chứ? Tôi là người mang cậu đến đây nên việc đưa cậu về tới nơi tới chốn là trách nhiệm của tôi. Cậu là bạn cùng phòng của Giang mà, nên tại sao tôi không mời cậu đến nhà chúng tôi để biểu lộ lòng cảm ơn của tôi vì sự giúp đỡ của cậu được chứ?
"Em thực sự ổn rồi mà! Ông chủ sẽ tự mời em tới thăm nhà…"
"Ý của cậu là gì hả? Cậu đang khinh thường tôi đúng không?"
"Không! Dĩ nhiên là không rồi ạ…"
"Cậu tốt nhất nên khắc ghi trong tâm trí mình là—Tôi là ông chủ sau cùng của cậu đấy."
"Em thực sự không hề khinh thường chị đâu! Chị không biết em kính trọng chị như thế nào đâu—"
"Đừng nói tào lao nữa, lên xe!"
…
Mười lăm phút sau, Lâm Tâm Ý dừng xe trước Biệt thự Lâm gia với tiếng phanh xe chói tai.
Hai mươi phút sau, xe ô tô của Lâm Giang cũng đi vào biệt thự Lâm gia. Cuối cùng chiếc xe cũng dừng lại và Lâm Giang cùng Thi Yến bước ra khỏi xe với một người khác nữa. Chỉ khi khuôn mặt tái nhợt của Hạ Thương Chu cúi trước gốc cây và cuối cùng cũng đứng thẳng người lại.