Editor: Wave Literature
Lông mày của Lâm Giang nhướng lên. Trong khi anh dùng lời nói công kích Lâm Tâm Ý thì anh cố định tầm mắt dính chặt vào Thi Yến, "Chị sợ à?"
Lâm Tâm Ý: "Tao? Sợ hả? Mày nên biết, Lâm Giang, nếu ông không cấm tao đi học taekwondo năm tao 6 tuổi, và từng nói phụ nữ nên cố gắng quý phái và e thẹn thì tao đã hạ đo ván mày ngay bây giờ rồi!"
Khóe miệng của Lâm Giang giật giật.
Một ngày nào đó, tôi sẽ vạch trần lời nói dối của chị, nhưng hôm nay lại là một ngày đặc biệt. Tôi không thể Thi yến nghĩ tôi vô dụng được…Với suy nghĩ như thế trong đầu, Lâm Giang lạnh lùng cười chế nhạo một tiếng "ha ha" trước khi phản bác lại, "Ông phản đối chị học taekwondo thực sự là do ông muốn chị thùy mị nết na sao? Rõ ràng là vì tai nạn chị lần đầu tiên nhập học tiểu học à. Chị không còn nhớ khi giáo viên mời học sinh lên giới thiệu bản thân và thể hiện tài năng của họ. Chị đã bước lên bảng và nói, "Rất vui được gặp mọi người, mình tên là Lâm Tâm Ý và năng khiếu của mình là—", và rồi nâng chân phá nát bàn giáo viên làm đôi còn gì. Chị khiến một đám trẻ trong phòng khóc ré lên ngày hôm đó, nhớ không? Nửa tháng tiếp theo, tất cả các học sinh vẫn sợ hãi đến mức không dám nói chuyện với chị. Ông chỉ dừng cho chị học taekwondo vì ông sợ chị sẽ trở nên cô độc và lập dị mà thôi!"
Ngay lập tức Lâm Tâm Ý cầm lấy cái gối gần đó và ném nó vào Lâm Giang, "Em sẽ chết nếu không nói ra những lời này sao?"
Lâm Giang bình tĩnh lùi về phía sau và né cái gối đang bay đến.
Advertisement / Quảng cáo
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Chiếc gối đang bay sượt qua người của anh và đáp xuống ngay mặt của Hạ Thương Chu.
Không có một chút thành ý nhỏ nhoi nào, Lâm Tâm Ý nói, "Ôi lỗi của tôi, người chỉ đường ạ."
Hạ Thương Chu xoa cái mũi âm ẩm đau của mình nhưng anh ấy không dám tỏ ra tức giận. "Không sao cả, không sao cả, chị đại Lâm."
Nhìn cảnh tượng này, Thi Yến liếc nhìn Hạ Thương Chu cảm thấy thương thay cho anh trước khi quay lại tập trung hoàn toàn vào đĩa trái cây của mình.
Cuối cùng cô cũng ăn hết sạch đĩa trái cây và nhanh chóng cô nhớ đến vấn đề quan trọng sắp tới. Cô gọi to, "Chị Tâm Ý!" rồi mang đóa hoa tươi để trên bàn cho Lâm
Tâm Ý. "Cái này cho chị."
Ngay lập tức ánh sáng rực rỡ lóe lên trong đôi mắt của Lâm Tâm Ý và khuôn mặt hiếm khi hiền hòa của cô dịu lại, "Yến Yến à, quà này em chuẩn bị cho chị phải không? Nhưng làm sao em biết hôm nay chị quay về vậy? Ôi, chị thích bó hoa em tặng quá, những bông hoa này thật đẹp…"
"Không phải thế đâu, chị Tâm Ý. Những bông hoa này không phải từ em…"Nhanh chóng Thi Yến lắc đầu giải thích. "…chúng từ Lâm Giang…"
Advertisement / Quảng cáo
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Ồ, vậy sao…" Vẻ mặt hiền hòa của Lâm Tâm Ý hoàn toàn biến thành lạnh lẽo ngay tức khắc khi nghe cô nói những bông hoa này là từ Lâm Giang.
Tuy nhiên, vì xem xét đến việc Thi Yến đưa hoa cho cô thì cô vẫn chọn và cầm lấy chúng.
"Chị Tâm Ý, cái này cũng là…" Thi Yến mang một gói phụ kiện trong túi ra và đẩy chúng về phía của Lâm Tâm Ý. "…Những món quà này đều là Lâm Giang chuẩn bị cho chị đấy. Anh ấy nói gần đây chị đã giải quyết được một dự án lớn nên anh ấy muốn chúc mừng thành tích của chị. Anh ấy đã định gửi cho chị nhưng đột nhiên điện thoại của chị tắt ngúm ngay lúc ấy—"
"Em bảo là Lâm Giang gọi cho chị á hả?" Lâm Tâm Ý ngờ vực hỏi.
Cô đã cúp máy trên đường lên máy bay quay về nhà nhưng cô không nhận được bất cứ cuộc gọi nhỡ nào từ Lâm Giang cả và cô đã mở điện thoại ngay sau khi đến nơi mà.
Lâm Tâm Ý đang tính tiếp tục tìm ra câu trả lời thì người đàn ông trẻ tuổi ngồi yên tĩnh trên sofa trước đó đột nhiên to giọng rên rỉ và anh cúi gập người trước với biểu cảm đau đớn.
Chú ý đến biểu cảm của anh, ngay lập tức Hạ Thương Chu căng thẳng. "Ông chủ! Ông chủ! Cậu bị sao vậy?"
Lâm Giang im lặng không nói nhưng trong lòng thì anh nghĩ mắc cười làm sao khi bạn cùng phòng của anh vẫn còn có thể tin tưởng trong thời điểm gay go này. Tuy nhiên, bề ngoài thì nếp nhăn trên lông mày của anh càng sâu hơn, như thể anh đang bị dằn vặt trong đau đớn.