Editor: Wave Literature
Trong lúc Thi Yến nhẹ nhàng thả lỏng người và đứng dậy, Hà Điền Điền bất chợt để ý đến nét mặt lạ lùng của cô, liền cúi xuống, ghé tai cô hỏi nhỏ, "Yến Yến, cậu đang tính làm gì vậy?"
"Tớ đang tính làm một chút rắc rối thôi mà…" Thi Yến chỉ đáp lại thành thật bằng vài ba từ trước khi liếc về phía Tần Nhất Nhiên.
Trông vẻ mặt cô ta dường như đang tồi tệ hơn từng phút một. Không nói đến tốc độ chạy, từ đây cũng có thể thấy lồng ngập đang phập phồng bởi cơn giận dữ đang choán hết tâm trí của cô ta.
Thi Yến biết rằng cô đã thành công trong việc kích động một cú cho Tần Nhất Nhiên. Nếu trong tương lai, Tần Nhất Nhiên không thể kiểm soát cảm xúc tốt ở đúng chỗ, cô có vẻ sẽ sớm tổn thương bởi ngàn vết khâu thôi.
Nhưng giờ đây, nếu Tần Nhất Nhiên lại có thể biết kiềm chế cảm xúc của mình lần nữa, cô sẽ không phải gánh lấy quá nhiều biệt danh để châm ngòi những sinh viên đang ganh đua vì vị trí của hoa khôi giảng đường mà chống lại cô.
"Cậu tính gây rắc rối á? Yến Yến, cậu có hiểu đang nói gì không đấy? Cậu chỉ ra vẻ thế thôi, đâu có nghĩa nó sẽ phá hỏng đại hội thể thao hay ném bom toàn bộ chỗ sân vận động này đây? Ừm, công bằng mà nói thì vóc dáng cậu khá đẹp và hoàn hảo, cơ mà vẫn…" Giang Nguyệt nói với suy nghĩ Thi Yến chỉ đang nói vài thứ lung tung thôi.
Thi Yến liếc nhanh qua Tần Nhất Nhiên rồi đáp lại với Giang Nguyệt bằng giọng điệu nghiêm túc, "Tớ không phá hỏng đại hội thể thao hay ném bom sân vận động gì hết. Tớ chỉ đang cố can thiệp vào kết quả cuộc đua marathon thôi mà."
"…" Rõ ràng cô chỉ đang chọc ghẹo Thi Yến, sao lại biến thành chuyện nghiêm túc ở đây rồi. Thi Yến à, chúng ta đang nói cùng một chuyện không vậy?
Lời nói của Thi Yến làm Giang Nguyệt nghẹn họng đi một lúc. Lúc sau, cô cố hỏi lại lần nữa, "Can thiệp vào kết quả cuộc thi marathon? Yến Yến, câu có đùa không, cậu nói như kiểu cậu là thánh thần hay gì đó tương tự…"
Nhưng trước khi Giang Nguyệt dứt lời, bóng dáng Tần Nhất Nhiên trên đường đua dường như khựng lại một vài giây, cô đột nhiên ôm bụng với vẻ đau đớn, và, như một quả bóng xì hơi, tốc độ của Tần Nhất Nhiên giờ đây đã giảm đáng kể.
Người chạy sau Tần Nhất Nhiên đang theo rất sát sau lưng cô, vì vậy ngay khi cô giảm tốc độ, người đó đã nhanh chóng cướp lấy vị trí chạy thứ hai của cô.
"…" Giang Nguyệt mở to mắt trước cảnh tượng đó, ánh mắt cô hướng về Thi Yến với vẻ hoài nghi. "…C-Chắc chắn không phải? Yến Yến, cậu có bùa phép gì vậy? Là
cậu khiến Tần Nhất Nhiên dừng lại sao?"
Thi Yến bĩu môi tỏ vẻ không vui khi cô đáp lời Giang Nguyệt, "Cậu trông tớ vô hại đến thế sao?"
Nhìn nét mặt ngây thơ và đáng yêu của cô gái trẻ trước mặt cô, Giang Nguyệt gật đầu, "Đúng thế. Trông cậu vô hại đến nỗi tớ lo rằng có một ngày cậu sẽ bị người ta bắt cóc ngoài đường luôn đấy."
Thi Yến xịu mặt xuống. Chán nản trước lời nhận xét của Giang Nguyệt, cô quay sang Hà Điền Điền mong tìm kiếm chút đồng tình.
Hà Điền Điền cũng không ngần ngại gật đầu, "Trông cậu không chỉ vô hại đến mức bị bắt cóc, tớ còn từng nghĩ cậu chậm phát triển đấy."
Hừm, có cậu mới bị chậm phát triển ấy!
Thi Yến làm ra vẻ khinh bỉ nhìn hai bạn, rồi quay sang tiếp tục quan sát tình hình trên đường đua. Vừa chăm chú nhìn Tần Nhất Nhiên đang tụt dần phía sau, cô vừa giải thích: "Tớ không được rộng lượng như vẻ ngoài mà các cậu thấy đâu. Tớ đâu chỉ muốn Tần Nhất Nhiên về vị trí thứ ba, tớ còn muốn cô ta phải thất bại ngay khi lọt vào top mười…"
Với khuôn mặt lộ rõ vẻ khó tin, Hà Điền Điền tiếp lời cô: "Yến Yến, cậu mơ đấy à? Chỉ còn nửa vòng nữa thôi mà?"
Giang Nguyệt còn bồi thêm một câu đồng tình với Hà Điền Điền, "Thật viển vông."
Trước khi Thi Yến kịp trả lời, Lăng Nộ An thông suốt đã lên tiếng: "Không, dù là mơ mộng thì vẫn là quyền của Yến Yến kia mà. Cậu ấy đã về đích với vị trí đầu tiên, thậm chí là vượt lên cô ta trước hai vòng. Điều này chí ít cũng bẻ gãy động lực của Tần Nhất Nhiên. Các cậu có nhớ Yến Yến đã khởi động tốt trước cuộc thi không? Khi cô ta vượt qua trước đó, Yến Yến đã cho cô ta thấy rằng cậu ấy dễ dàng làm được điều tương tự ngay khi sau cuộc thi. Mặc dù không phải dân chuyên nghiệp, phần thi cũng đã rất hoàn hảo như chính con người cậu ấy. Tớ chắc rằng Tần Nhất Nhiên sẽ cảm thấy niềm kiêu hãnh của mình đã bị giẫm đạp dưới chân Yến Yến, và nó đã ảnh hưởng đến sự kiên nhẫn của cô ta. Giờ đây, cô ta đã phải vượt qua điều đó lần nữa! Nó như là cái vòng luẩn quẩn vậy – càng tức giận và thất vọng bao nhiêu, cô ta càng buộc phải chạy chậm lại bấy nhiêu…"