Editor: Wave Literature
Đây có phải được xem là đưa mặt cho ông chủ tát hay không?Làm ra vẻ bị tổn thương bởi những lời của Lâm Giang, Hạ Thương Chu hậm hực nhìn về phía Lục Bôn Lai, thủ phạm đã bắt đầu chủ đề này và mắng với vẻ khinh thường, "Cẩn thận cái miệng thối của cậu đấy!"
Lục Bôn Lai tỏ vẻ hối lỗi, cậu đưa tay tát nhẹ vào miệng mình, "Đúng vậy! Là do cái miệng thối này!"
Nghe những lời đó, Lâm Giang chỉ hướng ánh mắt về máy tính, nơi màn hình đang hiện lên bức ảnh Thi Yến được trao huy chương trong cuộc thi marathon 10km. Trong lúc đang nhấn chuột, anh còn vui vẻ huýt sáo với một giai điệu tươi sáng.
Không may là, nó lại vô tình gợi cho ai đó chút hứng thú để trêu chọc anh. "Nhưng biết đâu, trong vô số con đường dẫn đến La Mã, vẫn có những người tìm kiếm kho báu gặp thất bại. Giống như cái cách mà…
Lâm Giang liếc nhìn Thương Chu, anh nói: "…nữ thần mà cậu gặp là của tôi rồi."
Ánh mắt anh lại rơi vào Lục Bôn Lai, anh tiếp tục: "…và nữ thần mà cậu gặp chẳng có hứng thú gì với cậu cả…"
Hạ Thương Châu và Lục Bôn Lai đều bị anh làm nghẹn họng trong mười giây.
Giây thứ mười một, Lục Bôn Lai liếc qua Hạ Thương Chu, nguồn cơn tội đồ của câu chuyện này và lẩm bẩm chỉ trích, "Cậu có biết im lặng cũng là một đức tính nên có hay không?"
Hạ Thương Chu tát nhẹ vào miệng và tự rủa xả bản thân, "Mày im lặng thì cũng có chết ai đâu cái miệng thối tha này?"
Vào buổi sáng thứ hai của Đại hội Thể thao, lúc này Hạ Điền Điền đang tham gia một cuộc thi với nội dung nhảy xa.
Theo lịch thi đấu thì sẽ bắt đầu vào lúc mười một giờ.
Mọi người đã có mặt từ lúc tám giờ, nên hầu hết các loại đồ uống đã hết từ sớm. Do đó, trước giờ thi nhảy xa, Hà Điền Điền đã nhờ Thi Yến và các cô bạn khác đi mua thêm để bù nước sau cuộc thi.
Sau khi Hà Điền Điền đã bước vào sân, ba cô gái trẻ cùng sánh vai đến cửa hàng tiện lợi của trường.
Vì lớp học của họ nằm ở phía trong cùng sân vận động, nên phải mất một lúc lâu ba người mới rời khỏi nơi ồn ào náo nhiệt ấy.
Khi đi qua bục giảng, tình cờ thay, một thành viên Hội Sinh viên đang công bố danh sách những người tham gia vòng thi chạy 3km dành cho nam.
Cái tên đầu tiên được xướng lên là Lâm Giang.
Ngay lúc tên anh vừa được công bố, khắp sân vận động lập tức dậy lên một làn sóng cổ vũ náo nhiệt.
"Yến Yến, cậu nghe thấy không? Họ vừa đọc tên Lâm Giang đấy! Anh ấy sẽ
tham gia chạy 3km hôm nay đấy…Chúng ta nên mua đồ nhanh lên để còn kịp xem phần thi của anh ấy chứ!" Giang Nguyệt kêu lên với vẻ phấn khích, cô nhanh nhẹn kéo tay Thi Yến đi về phía trước, không ngừng thúc giục bước chân của cô.
Khi ba người họ bước chân vào cửa hàng, Thi Yến đã lấy ngay một lon Redbull, đồ uống ưa thích của Hà Điền Điền, và thêm một lon Scream cho chính mình. Trong khi Giang Nguyệt và Lăng Nộ An vẫn đang mê mải chọn đồ uống cho mình, Thi Yến còn dạo quanh các kệ, cô tùy hứng với tay lựa thêm một gói táo gai và thạch rau câu.
Lúc ba người quay ra quầy thanh toán, Giang Nguyệt bất ngờ nảy ra một ý, cô quay sang Thi Yến và hỏi, "Yến Yến, cậu không định mua đồ uống cho Lâm Giang à?"
Bị hỏi bất ngờ, Thi Yến đưa mắt nhìn Giang Nguyệt với vẻ lúng túng.
Tại sao mình phải lấy đồ uống cho Lâm Giang?Như đọc được điều mà Thi Yến đang nghĩ đến, Giang Nguyệt nói thêm, "Lâm Giang sẽ tham gia chạy 3km, chắc thi xong anh ấy sẽ cần nước lắm. Sao cậu không lấy nước giúp anh ấy?"
Có thể anh ấy đã tự chuẩn bị sẵn hay ít nhất đã có bạn cùng phòng của anh ta lo…Nhưng nghĩ lại thì lấy nước giúp anh ấy cũng không phải là việc quá to tát. Nghĩ lại thì, anh ấy đã ra mặt bảo vệ mình trước Tần Nhất Nhiên vào đêm sinh nhật… Ngoài ra anh ấy cũng là người đã đưa cho mình rất nhiều "rác"…
Sau một hồi suy nghĩ, Thi Yến gật đầu, "Được thôi."
Cô ngập ngừng đứng trước quầy đồ uống một lúc, băn khoăn không biết nên lấy gì mới hợp khẩu vị Lâm Giang. Cuối cùng, cô đành chọn lấy chai Scream giống như của cô.
Lúc ba người họ quay lại sân vận động, Lâm Giang và các vận động viên khác tham gia phần thi chạy 3km đang đứng khởi động tại vị trí xuất phát.
Nổi bật giữa một hàng các vận động viên đang đứng cạnh nhau, Lâm Giang đặc biệt cuốn lấy ánh nhìn của mọi người xung quanh.
Những nam sinh xung quanh anh đều đang bận rộn khởi động cho phần thi, riêng anh lại lười biếng duy trì mỗi một tư thế, nhìn qua như một bức tranh tĩnh vật sống động.