Editor: Wave Literature
Sau khi uống thêm ba cốc, Thi Yến dường như đã rơi vào tình trạng say xỉn. Tay cô có chút chao đảo không vững, khiến nửa phần rượu trong ly bị sánh đổ.
Mặc dù vậy, Lương Mạc lại không lên tiếng ngăn cản Thi Yến. Có lẽ cô nghĩ Thi Yến chỉ trong một lúc bất cẩn, vì vậy cô lại cầm chai lên và rót đầy cốc cho Thi Yến. Khi rượu trong cốc cuối cùng cũng biến mất trong miệng Thi Yến, cô lại tiếp tục giới thiệu những người bạn tiếp theo của mình.
Trong chớp mắt, Thi Yến đã uống thêm hai cốc, lúc này, cô bắt đầu đung đưa người tại chỗ. Thi thoảng, cô lại dựa hẳn người vào Lương Mạc.
Khi Thi Yến cuối cùng cũng nâng cốc với tất cả các bạn của Lương Mạc, cô lập tức quay lại và lảo đảo bước vào phòng vệ sinh.
Chỉ mới được vài bước, cô vấp chân trên cầu thang và suýt ngã xuống đất. May mắn là, một người phục vụ gần đó đã kịp giữ cô lại.
"Yến Yến, cậu có sao không?" Thấy có chuyện xảy ra, Lương Mạc vội chạy đến đỡ cô.
Tuy nhiên, dường như Thi Yến lại hoàn toàn không nghe thấy lời của Mạc Mạc. Bước chân cô vẫn tiếp tục lảo đảo và không ngừng lẩm bẩm một cách say sưa.
"Yến Yến, cậu đang lẩm bẩm gì vậy?"
Lương Mạc đã phải lặp lại câu hỏi rất nhiều lần cho đến khi Thi Yến ngẩng đầu lên nhìn cô với đôi mắt đã đờ đẫn vì say.
Thi Yến nhìn chằm chằm vào cô một lúc lâu rồi nở một nụ cười ngớ ngẩn, "Này, em gái, em là ai vậy? Em thật sự rất xinh đẹp?"
Lương Mạc cầm tay Thi Yến với vẻ lo lắng: "Yến Yến, cậu đang say đấy à?"
Nhưng giống như một đứa trẻ, Thi Yến chỉ cười toe toét một cách ngớ ngẩn, cô lắc đầu và thì thầm, "Tớ không say, tớ không say! Tớ vẫn còn có thể uống nhiều hơn!"
Vừa nói, Thi Yến vừa đưa tay chụp lấy một chai rượu trên một bàn gần đó rồi đổ vào miệng.
"Này này này…"
Trước lời nói tỏ vẻ không vui của những người ngồi ở bàn đó, Lương Mạc chỉ còn cách nhanh chóng xin lỗi bằng một nụ cười lịch sự và móc ví ra bù tiền cho họ.
Trong thời gian ngắn Lương Mạc bị phân tâm, Thi Yến vùng vẫy để thoát khỏi vòng tay cô và lao về phía một bàn khác. "Cạn ly, cạn ly! Không say không về."
Trước khi Thi Yến vừa dứt lời, cô đã lấy một chai vodka
gần đó và làm đổ tung tóe khắp nơi, khiến cho toàn bộ bàn chứa đầy đồ ăn nhẹ, trái cây và bia bị rượu làm hỏng đi.
Lương Mạc gần như không thể xoa dịu đám người đó lần nữa khi nghe thấy âm thanh giận dữ từ họ. Bất lực, cô chỉ còn cách vội vàng xin lỗi và đền bù cho họ.
Cứ như vậy, không mất quá nhiều thời gian để tất cả số tiền Lương Mạc mang theo có nguy cơ bị sâu rượu Thi Yến nướng hết trong tối nay.
E ngại Thi Yến sẽ tiếp tục gây ra nhiều rắc rối hơn, Lương Mạc khóa chặt tay của Thi Yến lại và kéo cô trở về bàn. Sau khi nhặt túi của hai người lên và nói lời tạm biệt với bạn bè, cô sắp sửa kéo Thi Yến ra khỏi quán bar.
Nhưng khi hai người sắp rời đi, Thi Yến đột nhiên ôm lấy cô và có vẻ nôn nao.
Lương Mạc nhanh chóng vẫy một người phục vụ gần đó để lấy cho họ một túi nôn, nhưng khi cô còn chưa dứt lời, Thi Yến đã chụp lấy một cô gái đi ngang qua và nôn mửa vào cô ta.
"AHHH!" Sau tiếng thét chói tai, cô ta bắt đầu chỉ trích với giọng điệu vô cùng tức giận, "Cô biết mình đang làm gì không vậy? Cái váy của tôi là phiên bản giới hạn được thiết kế đặc biệt từ Pháp. Gíá của nó là hơn một trăm ngàn, cô có đền nổi không!"
"Tôi sẽ trả, tôi sẽ trả! Xin lỗi, bạn tôi uống nhiều quá…", Lương Mạc nhanh chóng kéo Thi Yến về phía sau lưng cô khi cô liên tục xin lỗi.
Lương Mạc đã phải trả một khoản đền bù cao hơn giá gốc của chiếc váy để cô ta chịu để yên qua chuyện này. Ném lại cái nhìn khinh bỉ và ghê tởm, cô ta quay lưng bỏ đi.
Dù có sự giúp đỡ của người phục vụ, Lương Mạc vẫn phải dồn hết sức mới kéo được Thi Yến ra khỏi quán bar và nhét cô vào chiếc xe thể thao của mình.