Editor: Wave Literature
"Tôi biết những gì đã xảy ra!" Thi Yến vừa lên tiếng, thì Giang Nguyệt vừa mới tắm rửa sạch sẽ và ăn mặc gọn gàng bước ra khỏi phòng ngủ. "Chính Lương tiểu thư đã lấy điện thoại của Yến Yến và gọi cho Hàn Giang. Cô ta nói với anh ấy rằng Yến Yến đã say và bảo anh đến chăm sóc. Nhưng Hàn Giang cảm thấy thật không hay khi một người đàn ông như anh qua đêm trong phòng khách sạn với Yến Yến, vì vậy anh ấy đã nhắn tin cho tôi nhờ tôi đến đây chăm sóc Yến Yến…"
Giang Nguyệt vừa nói vừa lấy điện thoại ra và đặt lên bàn.
Trên màn hình hiện lên cuộc trò chuyện bằng tin nhắn giữa Giang Nguyệt và Hàn Giang.
Dừng lại vài phút cho bà Lâm đọc xong tin nhắn trên điện thoại, Giang Nguyệt tiếp tục, "Thật may, Hàn Giang là một quý ông lịch sự đàng hoàng và đã nhờ tôi đến thay anh ta. Ngược lại, nếu anh ta là một gã tồi thì thử hỏi liệu Yến Yến sẽ say thế nào sau khi nhấp vài ngụm rượu đêm qua..."
Giang Nguyệt cố ý nhấn mạnh hai từ "say" và "sau khi nhấp vài ngụm rượu" rồi nói thêm, "... Nếu Yến Yến qua đêm trong phòng khách sạn với một người đàn ông khác, liệu danh tiết của cậu ấy có bị hủy hoại không?"
Sau khi hiểu được điểm mấu chốt trong lời nói của Giang Nguyệt, Lâm Tâm Ý ngay lập tức lia ánh mắt sắc như dao về phía Lương Tâm Ý, "Làm sao mà Yến Yến có thể say như vậy được chỉ sau vài ngụm rượu chứ? Cô không bỏ thứ gì vào đồ uống của em ấy đó chứ?"
Không bao giờ nghĩ mọi thứ sẽ thành ra như thế này, Lương Mạc vội vàng lắc đầu kinh hãi và ấp úng giải thích, "K-không, em không làm! Em không làm gì với ly rượu của Yến Yến cả!"
"Nói thế nghĩa là cháu đang thừa nhận tối qua cháu rủ Yến Yến đi uống rượu rồi. Vậy dì có thể kết luận rằng cháu đã nói dối tất cả mọi người đúng không?" Giang Vọng Quí xen vào. Lời nói của bà bao giờ cũng vẫn sắc sảo, và lập tức làm nổi bật ý chính ngay.
Lương Mạc không nghĩ rằng chính cô ta lại là người vô tình tự lật tẩy mình như thế. Cô ta mở miệng, muốn tranh luận, nhưng không thể nghĩ ra bất cứ điều gì có thể minh oan cho bản thân.
Giang Vọng Quí có vẻ như đã nhận thấy không cần phải lãng phí thời
gian ở đây thêm nữa, vì vậy bà xách túi lên và đứng dậy, "Được rồi, dì có cuộc hẹn với khách hàng lúc mười giờ. Dì phải đi trước đây."
Lâm Tâm Ý cũng đứng dậy, cô nhẹ nhàng kéo Thi Yến đi cùng, "Yến Yến, đi thôi. Chị sẽ đưa em đến trường."
Giang Vọng Quí lạnh lùng lướt qua Lương Mạc mặc cho cô ta không thể kìm lòng mà kêu lên một cách đáng thương, "Dì Lâm…"
Giang Vọng Quí dừng bước. Bà liếc nhẹ xuống gót chân một lúc rồi quay lại nhìn Lương Mạc. "Cháu là một người rất thông minh, nhưng thật đáng tiếc là cháu chọn sử dụng trí thông minh đó để làm điều quá tầm thường đến nỗi cháu tự biến trí thông minh của mình thành một sự ngu ngốc.
"Tạm gác lại sự thật là hôm nay kế hoạch nhỏ bé của cháu đã không thành công, dù nó có thành công và Yến Yến không còn được công nhận là vợ sắp cưới của Lâm Giang đi nữa, thì liệu cháu nghĩ cháu có cơ hội gần gũi với con trai của dì hay sao?
"Nếu thực sự cháu nghĩ như vậy thì dì cũng xin nói rõ với cháu ngay tại đây và ngay bây giờ rằng cháu đang hiểu nhầm nghiêm trọng đấy!"
"Cháu đã bao giờ nghe câu "Nỗi ô nhục của một gia đình thì không bao giờ được để người ngoài biết" hay chưa? Lâm gia của dì sẽ cảm thấy rất xấu hổ vì chuyện này, vậy nên cháu có nghĩ là dì sẽ để cho người biết sự ô nhục đó ở lại Bắc Kinh hay không?
"Không đời nào dì cho phép cháu xuất hiện quanh khu vực Lâm gia của dì nữa. Dì sẽ không chỉ đưa Yến Yến đi mà dì cũng sẽ đưa cháu ra khỏi Bắc Kinh này!"
...
Sau khi tạm chia tay với Giang Vọng Quí và Lâm Tâm Ý, Giang Nguyệt ngay lập tức thốt lên kinh ngạc, "Yến Yến, đó có phải mẹ của Lâm Giang hay không? Bà ấy có vẻ như là một nữ giám đốc độc đoán ấy nhỉ! Những lời khúc cuối bà ấy nói với Lương Mạc nghe thật hả hê!"
Thi Yến không đáp lời Giang Nguyệt, nhưng Giang Nguyệt vẫn tiếp tục bày tỏ sự ngưỡng mộ dành cho Giang Vọng Quí và Lâm Tâm Ý.