Editor: Wave Literature
Lâm Tâm Ý tiếp tục gửi tin nhắn sau khi cô nhận được số tiền từ em trai mình
: [Sau đó, mẹ và tao đi về phía phòng tắm, Thi Yến đang ăn dở bữa sáng cũng theo sau. Cả ba người cùng nhau bước về phía phòng tắm. Kinh ngạc thay, ở dưới sàn nhà đột ngột xuất hiện đôi giày thể thao nam.]Là giày thể thao nam ư? Lâm Giang nắm chặt điện thoại của mình một cách vô thức.
[Bởi vì đôi giày thể thao này có vẻ bẩn nên Lương Mạc dám chắc rằng nó không phải của em. Sau đó, cô ta bắt đầu gợi ý có thể đôi giày này là của Hàn Giang cũng nên. Em biết mẹ rồi đấy, bà là người quyết đoán và bộc trực, là đại diện của một người phụ nữ toàn năng, vì vậy mẹ không ngần ngại bước về phía trước với ý định lật tấm ga trải giường rồi liếc nhìn xung quanh..][Thấy vậy, Yến Yến la lên "Không được!", vì vậy chị đã giữ mẹ lại kịp thời. Còn Mạc Mạc thì vẫn thản nhiên đi về phía giường ngủ và lật tấm ga trải giường lên…]Cái quái gì vậy chứ...Lúc gay cấn nhất thì chị ta lại dừng đột ngột như vậy sao...Lâm Giang lập tức gửi năm khoản tiền một lần.Lâm Tâm Ý hào hứng nhận tiền rồi tiếp tục gửi tin nhắn.
[Bên dưới ga trải giường là một người trông rất giống một người đàn ông, nhưng từ hình ảnh 2 quả trứng rán trên ngực cô ấy thì rõ ràng đó là một người phụ nữ...]Là một người phụ nữ... Lâm Giang thở phào nhẹ nhõm.
[Hóa ra kịch bản của Lương Mạc đã thất bại. Đại khái mọi chuyện xảy ra là như thế này: Hàn Giang là một quý ông tử tế, vì vậy anh ta đã nhờ bạn của Yến Yến đến phòng khách sạn thay mình.][Em có biết chị đã sợ hãi như thế nào không? Tim chị gần như nhảy ra khỏi lồng ngực đấy! Chị biết Yến Yến không phải là người sẽ làm loại chuyện đó, nhưng chị sợ em ấy có thể rơi vào bẫy của người khác. Thật tốt khi Yến Yến được sinh ra dưới một ngôi sao may mắn...][Vượt qua nguy hiểm một cách an toàn...][Lương Mạc đã bị yếu thế...]Có phải là chị ấy đã giải thích xong mọi chuyện nhưng vì không muốn hoàn trả tiền cho mình nên chị ấy quyết định chỉ dùng hai dòng tin nhắn đơn giản để quỵt luôn số tiền ấy không?Lâm Giang cười lạnh lùng trước khi đặt điện thoại xuống và đi vào phòng tắm rửa.
Nhưng trong khi đang tắm rửa thì anh chợt nhớ những điều Lâm Tâm Ý đã nói về việc phụ nữ có hai quả trứng rán trên ngực... Liệu điều đó có đồng nghĩa với việc người phụ nữ đó đã khỏa thân nằm ngủ trên cùng một chiếc giường với Thi Yến?"Suýt nữa"
bị cắm sừng? Ý chị là gì hả? Mình rõ ràng đã bị cắm sừng rồi còn gì!Mình thậm chí còn chưa ngủ với Thi Yến, vậy có người đã làm điều này trước mình...Càng nghĩ về nó, Lâm Giang càng cảm thấy ngột ngạt. Tuy nhiên, khi rời khỏi phòng tắm, việc đầu tiên anh làm là bấm số gọi Thi Yến.
Cô từng nói Lương Mạc là bạn thân của cô. Trước đó, anh đã có ý định cảnh báo cô tránh xa Lương Mạc nhưng lại sợ rằng cô sẽ buồn sau khi biết rõ bộ mặt thật của bạn thân. Vậy nên rốt cuộc anh cũng không thể tự mình làm điều đó. Sau những gì đã xảy ra, giờ ắt hẳn cô đang buồn lắm...
Điện thoại reo một lúc, nhưng không ai bắt máy.
Lâm Giang gọi thêm hai lần nữa nhưng cũng không liên lạc được. Dần dần, anh bắt đầu thấy lo. Anh gửi tin nhắn cho Thi Yến nhưng không có hồi âm. Cuối cùng, anh bật laptop lên và xâm nhập vào trang web của trường để lấy số điện thoại cố định ở phòng ký túc xá của Thi Yến. Anh gọi đến và một quý cô nhấc máy. Khi biết anh đang tìm Thi Yến, đầu dây bên kia bình tĩnh trả lời: "Thi Yến không có ở đây", rồi cúp máy.
Vì ngày mai cô ấy phải lên lớp nên hôm nay cô không thể đang ở nhà. Nhưng nếu giờ cô không ở trong phòng ký túc xá thì liệu có phải là cô đang lang thang một mình ngoài đường không?Liệu có phải cô đang trốn trong một góc nào đó rồi khóc một mình không? Ngay khi ý nghĩ này vừa lóe lên trong tâm trí Lâm Giang, hình ảnh khuôn mặt đang thút thít của Thi Yến nhanh chóng hiện lên trong đầu anh. Vừa lúc đó, anh cũng cảm thấy như đang có gì đó bóp nghẹt tim mình, cảm giác nghẹt thở đau đớn. Không chút do dự, anh quơ lấy ví và điện thoại rồi rời khỏi phòng ký túc xá.
Lâm Giang mượn một chiếc xe tay ga điện của phòng bên cạnh rồi đi khắp khuôn viên kí túc xá tìm Thi Yến.
Cái nắng gay gắt ban trưa chiếu xuống anh một cách không thương tiếc, khiến quần áo anh ướt đẫm mồ hôi.
Anh gọi cô thêm vài lần nữa, nhưng vẫn không có ai nhấc máy.