Editor: Wave Literature
Ánh mắt của Thi Yến vẫn đưa theo chai nước trái cây trong tay Hạ Thương Chu cho đến khi những ngón tay thon dài của Lâm Giang lọt vào tầm mắt của cô.
Không phải anh ấy đã nói "Đàn em bé bỏng, uống nước trái cây này." ư? Tại sao anh ấy lại chuyển sang cho Lâm Giang chứ?
Ah...Vậy nên, chai nước trái cây đó thực sự là dành cho tôi mà. Chỉ là anh ấy chuyển nó cho Lâm Giang để anh ta có thể mở nắp chai mà thôi...Nhưng lẽ nào Hạ Thương Chu không biết cách vặn mở nắp chai ư? Ngay cả khi anh ấy không biết cách thực hiện, anh vẫn có thể chuyển nó cho tôi mà. Tôi khá thành thạo trong việc vặn nắp chai đấy! Tại sao anh ấy phải khiến việc này trở nên rắc rối khi chuyển nó cho Lâm Giang như vậy chứ?Có điều gì đó không ổn đối với Hạ Thương Chu ư?Trong khi mải suy nghĩ về vấn đề này, Thi Yến lấy nước trái cây từ tay Lâm Giang và nói, "Cảm ơn."
Lục Bôn Lai: "Này, đàn em bé bỏng, em nên uống một thứ gì đó chứ hả?
Hạ Thương Chu: "Em muốn hát bài gì nào? Anh sẽ chọn bài hát của em vào danh sách…"
Thi Yến nhấp một ngụm nước trái cây đầu tiên rồi sau đó lắc đầu với cả hai người.
Cả Lục Bôn Lai và Hạ Thương Chu đều không gây áp lực cho cô,thực ra thì họ cũng không dám làm như vậy.
"Khi nào em muốn hát, hãy thoải mái nói với bọn anh nhé! Bọn anh sẽ giúp em chọn bài…" Sau khi nói xong, Hạ Thương Chu vội vã đến máy KTV 1và làm việc với Lục Bôn Lai về danh sách dài những bài hát còn chưa được gọi tên.
Đang nhấp ngụm nước trái cây thứ hai, được anh đề xuất như vậy, là người lịch sự, Thi Yến vội vội vàng vàng nuốt ngụm nước rồi trả lời Hạ Thương Chu bằng một câu "Được ạ!". Nhưng trước khi cô có thể nói những lời đó, cánh cửa đột nhiên mở ra.
Mặc một chiếc váy màu xanh da trời kết hợp với một đôi giày cao gót và một chiếc túi cùng tông màu, Lâm Tâm Ý sải bước vào phòng.
Người đầu tiên Lâm Tâm Ý nhìn thấy đó là Thi Yến, sự lạnh lùng kiêu kỳ trên gương mặt thanh tú của cô nhanh chóng biến thành một nụ cười dịu dàng, cô gọi lớn: " Yến Yến!"
Khi nhìn thấy Lâm Tâm Ý, ánh mắt của Thi Yến sáng bừng lên: "Chị Lâm Tâm Ý."
Lâm Tâm Ý nháy một cái nháy mắt tinh nghịch với Thi Yến trước khi chuyển ánh mắt sang Lâm Giang, người đã tự nhiên ngồi xuống bên cạnh Thi Yến.
Khuôn mặt vui vẻ của cô lập tức trở nên lạnh lùng, cô hướng chữ "Ừm" về phía cậu em trai của mình để thừa nhận sự có mặt của cậu. Sau đó, cô quay sang cặp đôi đang còn giữ chiếc máy KTV- đó là Lục Bôn Lai và
Hạ Thương Chu.
Lần này, Lâm Tâm Ý thậm chí còn không nói một lời. Cô chỉ gật đầu nhẹ với Lục Bôn Lai như để chào hỏi lịch sự rồi cô liếc xuống nhìn Hạ Thương Chu. Ngay tức thì, một cái nhíu mày tạo thành nút thắt giữa trán cô hiện ra,miệng cô thốt ra hai từ mang đậm ý định sát thủ, "Con mèo nhìn trộm!"
C-C-Con mèo nhìn trộm? Chẳng phải cậu ta đã từng là một công cụ chỉ đường như GPS hay sao? Từ khi nào cậu ta lại trở thành một con mèo nhìn trộm vậy?Thi Yến bối rối không kém, giật mạnh tay áo của Lâm Tâm Ý và hỏi, "Chị Tâm Ý, ý của chị là gì với hai từ "con mèo nhìn trộm"?"
Hạ Thương Chu gần như ngã quỵ xuống sàn nhà.
Ngay khi Lâm Tâm Ý ngheThi Yến hỏi như vậy, cô không còn nhìn Hạ Thương Chu với ánh mắt giận dữ đó nữa, cô ngồi xuống bên cạnh Thi Yến. Bằng một giọng nói dịu dàng, cô giải thích: "Cậu ta đã trốn trong phòng tắm của chị để nhìn trộm chị tắm trong lần cuối cùng các em đến nhà chị chơi…"
"Đó là..." ngay lập tức Hạ Thương Chu cố gắng biện minh cho những hành động của mình, nhưng khi anh vừa kịp nói một từ duy nhất, Lâm Tâm Ý đã lia cho anh ta một ánh nhìn đầy dao găm. Hoảng sợ, anh lập tức im lặng, không dám nói lời nào.
Thi Yến hoàn toàn không nhớ gì về những gì xảy ra ngày hôm đó, cô cau mày khi nghe những lời kể của Lâm Tâm Ý.
Hóa ra là bạn cùng phòng của Lâm Giang không chỉ có vấn đề về não mà anh ta còn là một kẻ cực kì biến thái....
Với những suy nghĩ tiêu cực về Thương Chu trong đầu, Thi Yến có vẻ khá quan tâm đến câu chuyện của Lâm Tâm Ý: "Làm thế nào anh ta có thể làm như vậy được chứ! Anh ta thật là quá đáng!"
Lâm Tâm Ý: "Đúng vậy, Cậu ta quá lắm rồi!"
Lục Bôn Lai: "Thực tế thì cậu ta cũng quá đáng như vậy mà!"
Lâm Giang: "Ừm"
Thật là một Hạ Thương Chu sai trái khủng khiếp, anh không thể tìm thấy bất kì ai để đồng cảm với anh: "..."
Đó không phải là những gì thực sự đã xảy ra! Tôi chưa bao giờ có ý định nhìn trộm chị ấy! Chị ấy là người nhốt tôi trong phòng tắm của chị ấy, và rồi nhanh chóng quên rằng tôi vẫn đang còn ở đó! Đó là lý do tại sao chị ấy khỏa thân bước vào phòng tắm...