Editor: Wave Literature
Lâm Giang nhìn Thi Yến một lúc lâu hơn trước khi bất đắc dĩ đảo mắt qua chỗ khác.
Thi Yến em nên vui sướng với điều này... Bây giờ cuối cùng em cũng có thể thêm kiến thức vào bài mà không cần lo sợ rồi...Nhưng rốt cuộc, bên trong Lâm Giang vẫn cảm thấy có chút rối bời, do đó anh thỉnh thoảng vẫn sẽ vụng trộm liếc nhìn một cái về phía của Thi Yến.
Hửm? Từ khi nào Thi Yến lại trở nên vô dụng như vậy? Thậm chí cho dù mình không nhìn cô ấy nữa, cô ấy vẫn lo sợ tới mức không dám gian lận?Một cái nhíu mày khẽ cau mày lại trên trán Lâm Giang. Sau một hồi suy ngẫm, cuối cùng anh cũng nhìn thấy chàng trai trẻ dùng cánh tay đỡ lấy hàm dưới ngồi trước bục giảng, người gần như đang trôi dạt vào giấc ngủ-Lục Bôn Lai.
Có lẽ vì lo ngại anh chàng này nên Thi Yến không dám.
Lâm Giang nhìn xuống trầm ngâm một lúc.
Vì mình đã quyết định bỏ qua cho Thi Yến lần này, mình nên bỏ qua đến cùng…
Với suy nghĩ này trong đầu, Lâm Giang bước đến bên cạnh Lục Bôn Lai và bắt đầu "cuộc trò chuyện đầy lúng túng" với cậu ta bằng một giọng thì thầm.
Trong cuộc trò chuyện đầy quái gở này, Lâm sau đó vẫn không quên liếc nhìn về Thi Yến một cách kín đáo.
Thiếu nữ này cuối cùng không nhìn anh nữa. Cùng cây bút trong tay, cô ấy như đang viết nguệch ngoạc gì đó trên một tờ giấy trắng tinh.
Có phải cô ấy làm vậy để che giấu sự thật rằng mình đang bí mật thêm nội dung gian lận trong bài thi?Ai có thể nghĩ ra được là một người háu ăn hàng đầu, Thi Yến cũng có thể làm một diễn viên... Ừm, Nữ diễn viên Yến. Thật đáng ngạc nhiên, biệt danh đó khá là hợp với hiện tại nha...
Nghĩ đến điểm này, đến Lâm Giang cũng không nhận ra được nụ cười thoáng qua cong lên trên đôi môi mình.
Mặt khác, Lục Bôn Lai cũng đang nghiêm túc thảo luận các vấn đề về toán học với Lâm Giang nhưng anh bất chợt chú ý đến nụ cười đột ngột của người đối diện. Thật lúng túng, anh hỏi: "Ông chủ, anh đang cười cái gì thế?
Tôi có cười sao?Lâm Giang khẽ nâng tay lên che môi mình. Hắng giọng, vẻ mặt lập tức quay trở lại trạng thái lạnh lùng và xa cách thường ngày. "Không có gì. Tiếp tục câu chuyện của cậu đi…"
Và khi Lục Bôn Lai tiếp tục trò chuyện về chủ đề này, Lâm Giang đã lén lút nhìn trộm Thi Yến lần thứ n.
Đánh giá đường nét trên khuôn mặt cô ấy hiện tại, có vẻ như cô ấy không còn vẽ
nguệch ngoạc nữa mà nghiêm túc viết xuống một cái gì đó... Cô ấy cuối cùng có bắt đầu làm được chuyện hay không?Lâm Giang cố tình tránh ánh mắt rời khỏi trên người Thi Yến trong khi mạnh mẽ ép Lục Bôn Lai thảo luận với anh về các bài toán nhàm chán.
Mãi đến khi Thi Yến đặt bút xuống, anh cuối cùng cũng kết thúc cuộc trò chuyện với Lục Bôn Lai. Sau đó thong thả đi về phía bậu cửa sổ và lười biếng dựa vào nó khi ánh mắt anh chuyển sang nhìn Thi Yến.
Thật đáng ngạc nhiên, cô gái trẻ đang nhìn anh... mà quan trọng hơn nữa, bàn tay cô đặt trên bàn đang vẫy nhẹ với anh một cách tự nhiên...
Có phải cô ấy đang gọi tôi không?Lâm Giang vẫn bất động tại chỗ, đôi mắt dán vào khuôn mặt của Thi Yến. Tuy nhiên, khi Thi Yến tiếp tục vẫy gọi anh, cuối cùng anh có vẻ bất lực. Với thái độ đáng có của một người giám thị bước xuống các dãy bàn kiểm tra sinh viến, anh đi một vòng quanh phòng trước khi dừng lại bên cạnh Thi Yến.
Thi Yến đưa một tờ giấy gấp rất nhỏ cho anh ta.
Đây... Có phải là vì Thi Yến không tìm thấy câu trả lời trong tài liệu bí mật của cô ấy, do đó cô ấy đang tìm đến tôi giúp đỡ?Là một giám thị, tôi sẽ trở thành tội đồ nêu thuận theo cô ấy làm điều đó!
Mặt khác, sau khi thấy Lâm Giang không nhận mẫu giấy, Thi Yến nghĩ rằng anh ta không nhìn thấy nó. Vì vậy, cô đẩy tờ giấy đến gần Lâm Giang hơn thậm chí còn chớp mắt với anh ta để ra hiệu cho anh ta nhanh chóng nhận nó.
Cô ấy lại bắn ra tia lửa để dụ dỗ tôi...
Lâm Giang đấu tranh nội tâm một giây. Sau đó, anh nhanh chóng liếc nhìn xung quanh để xác nhận không ai nhìn về hướng này trước khi kín đáo đưa tay ra lén cầm lấy mẫu giấy, giấu nó vào trong lòng bàn tay. Rồi bằng thái độ như không có chuyện gì xảy ra cả, anh rời khỏi bàn của Thi yến.