Thanh Xuân Ngây Thơ Tươi Đẹp Cùng Em

Nụ hôn (1)


trước sau

Lương Mạc: [Tớ hiểu. Tình hình ông nội như thế nào rồi?]

Thi Yến: [Không tốt lắm. Ông vẫn đang phải ở lại bệnh viện để theo dõi.]

Phải một lúc lâu Lương Mạc mới trả lời tin nhắn của Thi Yến và đó là một tin nhắn rất dài, cảm tưởng nó dài như một cuốn tiểu thuyết vậy!

[Yến Yến, tớ muốn thú nhận với cậu điều này.]

[Hmm, cậu thắc mắc rằng không biết làm thế nào mà ông nội có thể phát hiện ra cậu đã hủy hỏ hôn ước với Anh Giang. Thật ra, tớ là người đã nói với ông Lâm về điều đó.]

[Không phải là tớ muốn lẻo mép với ông nội sau lưng cậu, nhưng tớ thật sự không thể chịu đựng được khi thấy anh Giang đối xử tệ với cậu chỉ để khiến cậu hủy bỏ hôn ước với anh ta. Nhưng, tớ không hề nói điều gì quá đáng với ông nội đâu. Tớ chỉ đơn giản nói rằng anh Giang hình như không đối xử tốt với cậu và thật ra anh ấy không hề muốn cưới cậu.]

[Tớ thực sự không có ý gì khác, tớ không nghĩ mọi chuyện sẽ trở nên nghiêm trọng như vậy. Nếu hôm nay cậu không nói với tớ về tình hình của ông thì tớ vẫn chắc chắn rằng mọi chuyện đã được giải quyết tốt đẹp. Giờ nghĩ lại mới thấy tớ đã quá nông nổi. Ông nội thích cậu nhiều đến thế, thậm chí còn hơn cả chị Gia Nghi cơ mà, nên chắc chắn ông sẽ không thể chịu được khi thấy cậu bị đối xử bất công. Tớ không nói ra tất cả điều đó, nhưng tớ cho rằng ông đã nghĩ vậy rồi bị tăng huyết áp vì điều đó. Yến Yến, tớ thực sự xin lỗi vì đã gây rắc rối cho cậu.]

Thì ra, ông nội phát hiện ra việc hủy bỏ hôn ước của cô do Mạc Mạc...

[Yến yến, cậu đâu rồi, sao không trả lời tớ? Cậu đang giận tớ lắm đúng không?]

[Yến Yến à, xin lỗi cậu rất nhiều. Tớ hứa sẽ không hành động thiếu suy nghĩ như vậy thêm lần nữa đâu.]

Nghĩ kỹ những gì Mạc Mạc nói, có vẻ mục đích của cô ấy không hề xấu, cô ấy muốn tốt cho cô mà...

Trở lại sau một hồi miên man suy nghĩ, Yến Yến trả lời tin nhắn: [Tớ không giận cậu đâu. Mạc Mạc, dù sao chuyện cũng đã qua rồi, hãy cứ để quá khứ ngủ yên đi.]

[Cậu thật sự không
giận tớ chứ?]


[Đương nhiên rồi.]

[Muah! Yến Yến à, tớ biết cậu là người tốt nhất trên đời mà!]

Hai giây sau, Lương Mạc lại gửi một tin nhắn khác. Đó là một hình một chiếc bánh.

[Để cho cậu thấy được tớ thực sự đã hối lỗi, tớ đã đặc biệt mua một chiếc bánh cho cậu. Tớ sắp đến Golden Resplendence rồi, nên cậu sẽ sớm nhận được nó thôi.]

Thi Yến đã gửi biểu tượng cảm xúc khuôn mặt có giọt nước mắt nhỏ trước khi đứng dậy và bước ra khỏi căn phòng đó.

Khi cô bước đến cửa phòng vệ sinh, cô vừa định ra ngoài để rửa tay thì bất ngờ nghe thấy giọng một người phụ nữ ở bên ngoài nhắc đến tên Lâm Giang.

Cô dừng lại trước cánh cửa.

Nhưng cô sớm nhận ra rằng họ không hề nói về Lâm Giang mà là cô.

"Họ nói rằng người phụ nữ mà Lâm Giang đi cùng là vợ sắp cưới của anh, người được ông bà của cả hai hứa hôn với nhau từ nhỏ. Tuy nhiên, Lâm Giang lại không thích cô ta một chút nào, anh thậm chí còn rất ghét cô. Có lần tại SKP, Lâm Giang nhìn cô ấy mà như gặp một người xa lạ, và sau đó hoàn toàn phớt lờ cô. Cuối cùng, anh ấy thậm chí còn hỏi "Cô ta là ai?"! "

"Điều đó không hề đúng. không thể nào lại không nhận ra vị hôn thê của mình, Lâm Giang phải giả vờ như vậy"

"Anh ấy thực sự không giả vờ đâu. Tối hôm đó đã muộn, và Lâm Giang mang xe ra ngoài để đi chơi với chúng tôi. Nhưng, anh ấy thậm chí không thèm đề nghị đưa cô ấy về nhà, và cô ấy phải tự mình bắt taxi rời đi. "

"Nhưng nếu Lâm Giang thực sự ghét cô ấy, thì tại sao anh ta lại đưa cô ấy đến đây nhỉ?"

"Cô ấy chắc chắn đã thấy rất xấu hổ khi đi theo Lâm Giang đến đây. Chị không thấy phần lớn thời gian Lâm Giang không để ý đến cô ấy sao? Cuối cùng, cô ấy ngồi một mình như một kẻ ngốc vậy."

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện