Đầu tiên, ông Lâm hít một hơi thật sâu để bình tĩnh lại rồi bắt đầu sắp xếp lại những dòng suy nghĩ đang rối tung lên trong đầu ông. "Yến Yến, cháu đang nói là hôm qua ta đã rơi vào tình trạng nguy kịch, và ta cứ liên tục gọi tên cháu, muốn được gặp cháu à?"
"Vâng ạ…" Thi Yến thành thật gật đầu. Suy nghĩ thêm một chút, cô bổ sung, "…Lâm Giang đã gửi một tin nhắn cho cháu để thông báo về chuyện đó mà."
Thi Yến đáng ghét, không nói thêm câu cuối cùng này thì cô sẽ chết đấy à?Cô đang cố tình ám sát chồng cô ngay tại đây phải không? À không, bây giờ thì vẫn chỉ là chồng chưa cưới thôi!Lúc này, Lâm Giang đang cảm thấy đồng đội anh đích thực là một con heo ngu ngốc. Ngoài việc không giúp đỡ được chút gì ra thì gần như lần nào cô cũng ra sức phá hoại mọi nỗ lực mà anh vất vả tạo nên!
"Lâm Giang sao?" Lâm Lão gia nhắc lại tên của cậu cháu trai quý báu nhà mình rồi chậm rãi chuyển ánh mắt đầy nghi ngờ nhìn anh.
Đụng trúng ánh mắt ngờ vực ấy thì hai bên thái dương của Lâm Giang bất chợt giật thót.
Nhưng vì đã gắng gượng đi được nửa chặng đường nên Lâm Giang rất dứt khoát mà lên dây cót tinh thần để tiếp tục đi đến cuối con đường này. Vì thế, anh tự mình khích lệ bản tanh phải kiên trì với quyết định đã đưa ra rồi can đảm nhìn thẳng vào mắt ông Lâm và nói, "Ông nội, ông quên rồi sao? Ông đã bảo cháu gọi Yến Yến đến đây mà."
"Ta bảo cháu gọi-"
Không để Lâm lão gia kịp dứt lời thì Lâm Giang chớp chớp đôi mắt của anh tỏ vẻ ngạc nhiên rồi cắt ngang lời ông đang nói, "Ông nội, đừng nói với cháu là ông thực sự quên hết chuyện xảy ra ngày hôm qua rồi nhé? Tối qua cháu đã đến bệnh viện để đưa ông đi ăn tối nhưng đột nhiên huyết áp của ông trở nên không ổn định, ông thậm chí còn mê sảng rồi không ngừng gọi tên Yến Yến …"
Vớ vẩn!Thật đúng là vớ vẩn hết sức!Từ lần cuối cùng thằng nhóc đó đến thăm ta tới nay đã được cả cả tuần rồi còn gì, làm gì có khả năng tối qua chúng ta cùng nhau đi ăn tối cơ chứ?Hơn nữa, huyết áp của ta trở nên không ổn định, rồi cả ta bị mê sảng lúc nào cơ chứ?Là nhóc con nhà người mê sảng rồi huyết áp không ổn định thì có, cả nhà ngươi đều mê sảng rồi huyết áp không ổn định thì có ấy!"Cháu-cháu-cháu-" ông Lâm tức tới sôi máu, chỉ thiếu nước nhảy khỏi giường bệnh để dạy cho Lâm Giang một bài học.
Đối mặt với cơn thịnh nộ đang dâng trào của ông nội, Lâm Giang vẫn chỉ thản nhiên đứng nguyên tại chỗ rồi bày ra vẻ vô tội nhất có thể, "Ông nội, ông phải suy nghĩ cho kỹ đấy. Nếu không ông sẽ thực sự làm khó cháu…"
Làm như đứa cháu trai chết giẫm
nhà ngươi không làm khó ta ấy!"Cháu-cháu-cháu-cháu-cháu-" ông Lâm run run chỉ thẳng vào Lâm Giang một cách đầy giận dữ, cả gương mặt ông đỏ bừng lên vì tức tối.
Trước khi ông kịp nói hết câu thì Lâm Giang vẫn tiếp tục mặt dày dùng chất giọng thản nhiên nói, "… Như thế sẽ khiến mọi chuyện như thể cháu đang lừa dối Yến Yến đấy…"
Như một đoạn phim bị tạm dừng vì sau khi nghe những gì Lâm Giang vừa nói ông Lâm ngay lập tức đứng hình.
Ông không cách này lý giải được tại sao Lâm Giang lại đẩy vấn đề này sang cho ông giải quyết.
Nhưng nếu ông khiến Lâm Giang bị bại lộ ngay tại đây thì Yến Yến sẽ biết chuyện Lâm Giang đã nói dối nó mất…
Cân nhắc về mối quan hệ đã chẳng mấy gần gũi của hai đứa nhỏ thì nếu thằng nhóc bị lộ tẩy chuyện dối trá này ngay tại thời điểm mấu chốt thì chẳng phải…
Ông Lâm hít vào một hơi thật sâu, rồi như thể chỉ một hơi thôi thì chưa đủ nên ông lại hít vào một hơi nữa rồi mới cố gắng nặn ra một nụ cười. "Cháu-cháu-cháu-cháu-cháu-cháu- Nếu cháu không nhắc lại chuyện này thì chắc ta cũng đãng trí mà bỏ quên nó trong xó nào rồi không biết!"
Sau đó ông Lâm quay sang giải thích với Thi Yến, "Yến Yến à, ta già thật rồi nên trí nhớ cũng không còn minh mẫn như trước nữa. Chuyện tồi tệ ngày hôm qua đã thực sự xảy ra với ta, đến bây giờ ta vẫn còn hơi sốt… Ây dà, mọi chuyện là như vậy đấy. Hôm qua dì Xuân đã nướng một cái bánh và ta biết là chắc chắn cháu cũng sẽ thích ăn nên muốn để tài xế mang đến cho cháu một ít. Nhưng vì vẫn đang bị chuyện tối qua ập đến nên ta chưa kịp nói hết …"
Vì thằng nhóc nhà ngươi mới là người người khởi xướng cái trò này nên đừng có mà trách tại sao ông nội lại đẩy mớ rắc rối này lại cho ngươi!Còn nữa, ta không có cái bánh nào muốn đem tặng Yến Yến cả, nhà ngươi tự đi mà nghĩ cách giải quyết vấn đề này đi…Nghĩ vậy, ông Lâm quay sang nói với Lâm Giang, "Chiếc bánh còn đang trong tủ lạnh ở nhà ấy. Không phải cháu học cùng trường với Yến Yến sao? Ghé về nhà lấy nó rồi đem đến ký túc xá của Yến Yến đi nhé."
Lâm Giang bất đắc dĩ liếc nhìn ông nội anh rồi đáp, "Dạ…"