Sáng sớm tại cửa hàng tiện lợi, trời còn cái không khí nóng bỏng của mùa hè cũng tiếng ve kêu không ngừng.
Lưu Song Ngư lau mồ hôi đứng chờ để
mua đồ.
Khi cầm đồ ra thì cô liếc nhìn chiếc đồng hồ đeo trên tay, đã là 7h25 rồi.
"Đã muộn rồi sao! Mình quên mất là hẹn lúc 7h!"
"Ủa! Song Ngư!"
Bước chân đang chạy hớt hải của cô ngừng lại, quay đầu lại tìm người gọi tên mình, thấy bóng dáng cao cao đứng không xa cô ngạc nhiên.
"A! Bảo Bình, sao ông vẫn còn lề mề ở đây?"
Bảo Bình cầm túi lion bước lại gần:"Tui đi mua nước cho tụi nó, dọn lớp cũng khá mệt đấy"
Song Ngư gãi đầu ngại ngùng:"Xin lỗi nha, tui lại quên cái tính đi trễ"
"Không sao, cái tính của bà ai mà trả quá quen rồi, thôi đi nhanh không nhỏ Sư Tử lại gào lên bây giờ"__Bảo Bình
"Ừ, mong là mọi người đến hết rồi"
Sư Tử là lớp phó lao động kiêm chức tổ trưởng tổ 2 những năm cấp 3, tính nó khá bạo lực, vì có học qua võ nhưng mẹ nó nhất quyết không cho nó đi học võ tiếp vì sợ sau này nó khó gả, nhưng ai mà ngăn được nó kia chứ, nó vẫn trộm học lén, và nó cũng tham gia vào đội bóng đá nữ của trường những năm cấp 3 đó.
Song Ngư nghĩ lại những người bạn nổi bật trong lớp không khỏi thấy nhớ.
Vừa đến cửa lớp cô đã thấy Kim Ngưu đã cầm chậu nước bẩn đi đổ nhưng rồi té sấp mặt làm cô và Bảo Bình hết hồn:
"Kim ngưu, bà không sao đấy chứ???"
Kim Ngưu cười xoà:"ngã như vậy vẫn bình thường thôi, không sao, không sao" nhưng lại phải dọn lại cái đống này cũng khiến cô thở dài ngao ngán.
Song Ngư cười tủm tỉm đưa đồ cho Bảo Bình bảo cậu vào trước còn cô ở lại dọn cùng Kim Ngưu
"Lâu không gặp sống tốt chứ?"__Kim Ngưu
Song Ngư gật đầu:"Vẫn rất ổn, tui mở một shop bán quần áo, làm ăn cũng rất tốt, còn bà"
"Tao á, à thì tao đi theo chân anh trai đi mở một tiệm bánh và kinh doanh cũng rất tốt, lúc nào cũng đông khách hết, anh tao còn không biết đi xem bói tận đâu về bảo tướng em gái có phúc phát tài, mệt với ổng"__Kim Ngưu than thở.
Song Ngư và Kim Ngưu nói chuyện rôm rả, cô hỏi Kim Ngưu:"Vậy có nhiều người tới rồi sao?"
"Cũng không hẳn đâu, có Thiên Bình, Sư Tử và Tui thôi, tụi lớp trưởng bảo 8:30 tụi nó mới tới, tụi này hẹn đến họp trước"__Kim Ngưu
"Là vậy sao" Song Ngư cầm dẻ nghĩ ngợi.
Thiên Bình sao...cái tên nghe quen quá, sao mình không nhớ được ta.
"Kim ngưu, lớp mình có học sinh tên Thiên Bình à, sao tao không nhớ"
Kim Ngưu híp mắt, nhìn Song Ngư hoài nghi:"Bà sao vậy Thiên Bình mà bà cũng quên được là sao, người nổi nhất trường mình mà"
Lúc này cô mới nhớ ra, thì ra là Thiên Bình đó! Cậu ấy là hoa khôi được các học sinh của trường bình chọn và chiếm lĩnh vị trí số một bảng xếp hạng.
Tính cách điềm đạm, không phô trương, thành tích học tập cũng rất tốt nên được các thầy cô ưa thích.
Nhưng mà cậu ấy khá im lặng nên cô cũng không bắt chuyện được mấy.
Chắc chỉ có lần cùng học nhóm năm lớp 12 là cô được phân cùng nhóm với cô bạn này, lúc này cô mới biết tại sao cậu ấy lại được mọi người ưa thích như vậy không những xinh đẹp, lại tốt bụng học giỏi, ai mà không thích.
Chuyện lạ là cậu ấy vậy mà thân được với bà cô hung dữ Vương Sư Tử.
Từng là cặp đôi oanh tạc trường những năm phổ thông, đến trường khác còn biết tới hai con hàng này cơ mà.
Nghe tiếng ần ĩ bên trong chắc chắn lại gây lộn ầm ĩ rồi
"Haizz Vương nhị lại gây chuyện nữa rồi"
Vương Nhị chính là tên gọi tắt của Sư Tử, vì cậu ấy như vua vậy, rất cao ngạo
"Bộ có chuyện gì sao?"
"Mày cũng biết đấy Sư Tử rất ghét việc dọn dẹp lại còn có bản tính lười biếng từ trong máu rồi, bắt nó làm việc không khác nào tra tấn nó cả"
Song Ngư nghe mà bất lực.
Đúng lúc Thiên Bình đi ra
"Chào cậu Song Ngư"
Song Ngư thấy Thiên Bình của bây giờ có chút bất ngờ, hình như trưởng thành và xinh đẹp hơn trước
"Chào Hoa khôi!" Cô tinh nghịch hí hửng trêu chọc.
"Haha, đừng gọi tớ như vậy không phải là năm lớp 12 đã có người thay tớ rồi sao, hơn nữa cậu còn đứng vị trí thứ 3 mà" Thiên Bình nói không sai, năm đó người soán ngôi của Thiên Bình chính là Sư Tử tuy nhìn cô ấy bạo lực nhưng khí chất đó đã đổ không ít người thành công soán ngôi của Thiên Bình.
"Haha, đừng nói vậy chứ, tớ cũng không ngờ cậu lại chơi thân với bà hoàng kiêu kì Vương Nhị đâu"
Thiên Bình nghiêng đầu nghĩ ngợi rồi nói:"Rất thú vị không phải sao"
Song Ngư đần mặt:"Thú...thú vị???"
Ê Ê khoan, đừng nói Thiên Bình hứng thú với nữ nhân đó nha!!!!
Thiên Bình như biết Song Ngư nghĩ gì thì dở khóc dở cười nhưng vẫn trêu chọc cô nàng:"hihi, đúng vậy là thú vị"
Kim Ngưu nhìn Thiên Bình bắt nạt Song Ngư thì ngao ngán, quen rồi.
"Gì đấy gì đấy, tụ tập ở đây nói xấu tao à?" Sư Tử đột ngột chòi đầu ra ngoài, ánh mắt của một con cọp cái liếc nhìn ba người
Song Ngư lau mồ hôi:"Làm gì có chứ, ngồi ôn lại chút chuyện xưa thôi"
"Song Ngư bà và Thiên Bình đi đổ rác đi ha, tiện thể đổ xô nước này dùm tao luôn, tao và trang trí phụ Sư Tử và Bảo Bình"__Kim Ngưu
"Ok"__Thiên Bình.
Song Ngư vừa đi vừa thỉnh thoảng liếc nhìn Thiên Bình
"Thiên Bình nè, bây giờ cậu sống thế nào rồi, vẫn ổn chứ?"
Thiên Bình cười nói:"Rất tốt, tớ hiện đang là một nghệ sĩ dương cầm, theo mẹ tớ thì tương lai của tớ vẫn còn dài lắm, tớ vẫn chưa thể bằng bà ấy được dù đã rất lỗ lực"
Song Ngư có thể nhìn ra được sự buồn phiền của Thiên Bình, cô biết từ nhỏ bố mẹ đã quản cậu ấy rất khắt khe, nhiều lúc sinh ra là một tiểu thư cũng không sướng là bao.
"Thế còn cậu?"
"Tớ á, tớ thì mở shop quần áo thôi, đủ dư dả để sống thoải mái"
Thiên Bình nhiều lúc cũng muốn như Song Ngư vậy có thể tự do làm điều mình muốn.:"Tớ cũng muốn được một lần làm theo ý mình"
Song Ngư thấy bầu không khí trở lên ngại ngùng thì vội đánh sang chuyện khác:"Vậy cậu ước mơ gì vậy?"
Thiên Bình hơi trầm lại, có chút mờ mịt, không biết có phải cô tưởng tượng hay không nhưng đôi mắt của cậu ấy như chứa sương mù và không thấy rõ được rốt cuộc cậu ấy đang nghĩ gì.
Song Ngư nuốt nước bọt, đây chính là lý do tại sao Thiên Bình khá là khó nói chuyện vì tính cậu ấy tuy tốt nhưng là một con người khó hiểu.
Song Ngư đành phải tiếp tục đổi chủ đề:"À đúng rồi, lớp mình còn có một thành viên cũng rất nổi bật không phải sao?"
"Ý cậu là Chú Thiên Yết sao?"__Thiên Bình nghĩ ngợi, trong đầu bật ra cái tên đó.
"Đúng đúng...chú....chú???" Song Ngư bị Thiên Bình làm cho sợ hãi quay phắt lại hỏi
"Gì cơ? Chú gì?"
Thiên Bình mặt vô tội:"Ủa tớ chưa nói cậu biết sao, bạn học Trịnh Thiên Yết chính là chú nhỏ của tớ"
Song Ngư bị cô doạ cho bay màu luôn rồi.
Ai mà có thể quên được ác ma Trịnh Thiên Yết kia chứ nhưng nói Thiên Bình và Thiên Yết là chú cháu cô không tin đâu!.
Thiên Yết được biết đến là một tên khá lập dị, ít nói và luôn vùi đầu vào những quyển sách trinh thám, tâm lý tội phạm những cuộc thảm sát và đặc biệt siêu học giỏi!.
Cô từng đối mắt với cậu ta và bị doạ cho đêm về mơ thấy ác mộng luôn.
Một người như vậy sao có thể là bà con của tiểu thiên thần trong lòng bao người Trịnh Thiên Bình kia chứ
Hư cấu! Quá là hư cấu!!
"Bộ có chuyện gì sao?"
Thiên Bình nhìn mặt biến đổi như tắc kè hoa của Song Ngư có chút thấy vi diệu, nhưng nhiều hơn là buồn cười.
"Đừng nghĩ chú ấy như vậy chứ, chú ấy bây giờ không những là một giám đốc tập đoàn lớn mà còn là một tiểu thuyết gia trinh thám nổi tiếng bên nước ngoài đấy" Thiên Bình còn là fan hâm mộ của Thiên Yết nữa đó vì chú ấy viết siêu hay, lập luận và những vụ án sắc bén gây cấn.
"Hả...??" Song Ngư mặt đầy chấm