Thiên Yết vừa mở mắt thì đã thấy tê dại cả đầu, cứ như có búa đập vào đầu ấy làm anh phải nằm lại.
"Đây là đâu?" Anh ngó nghiêng nhìn xung quanh.
Lúc này anh mới để ý, Thiên Bình không có ở đây?!!! Con bé đi đâu rồi!
"Thiên..!!" Người anh giờ nóng ran, cổ họng đau rát, không phát nổi ra tiếng, khàn hết cổ.
"Ui chao, tổ tông nhà tôi ơi mày đang sốt cao lắm đấy, muốn thăng thiên hay sao hả còn không mau nằm xuống" Một chàng trai bê chậu nước và chiếc khăn bông vào.
Thiên Yết cảnh giác nhìn.
Nơi đây giống như ký túc xá trường, có 4 giường và bên dưới giường là bàn học và tủ đồ.
"Sao tôi lại ở đây? Thiên Bình đâu?"
"Hả, Mày bị sao vậy, sốt quá nên mê sảng à Thiên Bình nào, còn hỏi đây là đâu nữa chứ!"
"Cậu nói gì!! Khụ...khụ"
Anh chống tay vào giường nhìn xuống cậu ta, ánh mắt sắc như đao.
"Mày sao vậy? Có cần đi viện khám không? Tao đã bảo là đi khám thì nhất quyết không chịu"
Cậu ta chèo lên thang giường ấn anh xuống rồi thay khăn đã nguội trên trán anh.
"Thiên Bình, con bé đang ở đâu?" Thiên Yết kiên trì hỏi, anh nhớ họ đang trong phòng học thì bị hố đen kéo đi.
Cậu ta nhìn anh cứ khăng khăng hỏi Thiên Bình thì nghi hoặc
"Ê này, đừng có nói là đấy là bạn gái mày nha, đã hứa cùng FA rồi mà!"
"Thần kinh!" Thiên Yết muốn dùng tay bóp chết tên trước mặt, rốt cuộc hắn là ai kia chứ, dám nói nhăng nói cuội!
Thiên Yết bình tĩnh lại, nếu Thiên Bình không ở cạnh anh vậy nó đang bị cuốn đi tận đâu rồi.
"Chiều mai tao phải đi tập bóng rồi, nên ở nhà tự lo ha"
"Mày tên gì?" Thiên Yết thô bạo hỏi
"Hả! Sốt quá mất trí hả mày??"
Thiên Yết không vòng vo "Trả lời đi"
"Xì, bổn công tử Dương Song Tử, chí khí ngút ngàn" Song Tử ngẫm nghĩ, chắc chắn tên này muốn nghe màn giới thiệu của anh đây mà.
Muốn nghe thì nói luôn đâu cần phải vòng vo vậy chi kia chứ.
Dương Song Tử?? Là ai?
"Thôi bổn công tử có hẹn đi đánh ván game rồi, đi trước đây"
Cánh cửa vừa đóng Thiên Yết gỡ khăn xuống gian nan ngồi dậy
Đột nhiên chiếc điện thoại rung lên, anh nhìn thấy tên lạ "em gái?"
Mình có em gái à?
Anh không quan tâm, cúp máy.
Chắc lại đứa nào chơi khăm.
Nhưng tiếng chuông vẫn đổ, cuối cùng vì bực mình cộng thêm đang sốt anh bắt máy hét về phía đầu dây bên kia
"Làm cái gì vậy hả! Cô là ai!"
"Anh Thiên Yết" Đầu dây bên kia bị doạ khiến giọng trong máy rè đi.
"Cô là ai?"
"Khi sự thật được vạch ra thì hung thủ có chạy đằng trời cũng không thoát, Chú nhỏ!"
Thiên Yết bàng hoàng vội vàng gặng hỏi, giọng cũng dịu đi
"Thiên Bình! Là cháu đúng không?"
Đầu dây bên kia có thể nghe thấy tiếng vui mừng:"Ừ, là cháu"
"Cháu đang ở đâu?"
"Cháu không biết, nơi đây là một căn phòng rất kỳ lạ, nó không phải phòng của cháu!" Thiên Bình cũng đang rất hoảng, đột nhiên tỉnh dậy thì cả người ê ẩm, sốt cao và đổ nhiều mồ hôi.
Không phải đột nhiên cô gọi được chỗ Thiên Yết đâu, là do cái điện thoại của cô có dòng tin nhắn từ trước đó có cái tên Anh trai - Trịnh Thiên Yết.
Lúc đó cô mới bối rối gọi thử mong có chút hi vọng.
"Cháu sao rồi, có bị thương hay không?"
"Không sao đâu, nhưng mà chú đang ở đâu vậy?"
"Chú cũng không biết nhưng nhìn qua có vẻ là ký túc xá của trường nào đấy, hay cháu thử hỏi người gần cháu bên đấy xem đó là ở đâu?"
Thiên Yết dặn dò cẩn thận, nhỡ đâu bên đó có người xấu thì sao!
"Đợi cháu chút, có người vào cháu tạm thời cúp máy, cháu sẽ gọi lại sau"
Thấy tiếng bước chân Thiên Bình vội vội vàng vàng cúp máy.
Thiên Yết giờ nhìn điện thoại mới thấy lạ, đây đâu phải điện thoại quen thuộc của anh?
Bên kia Thiên Bình giả vờ vừa sốt dậy người mê man.
Bước vào là một người phụ nữ và hai người hầu gái đi theo sau.
Có vẻ cô đã vào một nhà quyền quý nào đấy à? Nhưng sao cô lại ở đây được?
"Cô là?"
Bà ấy nhíu mày khó hiểu nhìn cô
"Thiên Bình con thấy đỡ hơn chưa?"
"Dạ...dạ??" Cô giật mình khi mà tay bà ấy chạm vào má cô.
"Con sao vậy? Mẹ đây mà, ngươi mau gọi bác sĩ tới xem con bé đi"
"Vâng bà chủ"
Nói với người hầu kia xong bà quay xăng cô với ánh mắt hiền từ của một người mẹ
"Thiên Bình, nghe mẹ nói nè, về nước cũng là muốn tốt cho con thôi, con và Thiên Yết là hai anh em, con không thể lúc nào cũng cáu kỉnh với anh trai thế được, hai đứa phải thân thiết với nhau hơn chứ"
"...?" Thiên Bình chớp mắt, gì cơ từ khi nào chú Yết lại là anh trai ruột thịt của cô rồi? Mà sao bà lại là mẹ tôi?
"Mẹ biết quan hệ hai đứa không tốt nhưng con nghĩ đi tương lai khi không có bố mẹ anh con chính là chỗ dựa vững chắc nhất cho con, nên nghe lời mẹ về nước sống với anh con có được không?"
Ánh mắt bà ấy chứa đầy sự lo lắng cho thấy bà ấy không hề có ác ý.
"Đây là đâu vậy ạ?"
Nghe cô nói vậy bà có chút hoảng sợ nhưng rất nhanh bình tĩnh lại.
"Con mất trí nhớ cũng không sao, rồi con sẽ nhớ lại mọi người thôi Mẹ tên Thiên Xứng mẹ là mẹ của con,Trịnh Sâm là bố con, Thiên Yết là anh trai con"
Thiên Bình càng nghe càng thấy vi diệu
"Vậy chúng ta đang ở đâu vậy? Về nước là sao?"
Bà vẫn kiên nhẫn ôn tồn giải thích:"Chúng ta đang ở Pháp, anh con vẫn đang ở trong nước, con về nước sống cùng với anh được không?" Bà cũng muốn quan hệ của hai đứa khấm khá hơn một chút.
Thiên Bình suy nghĩ, nếu như vậy cô sẽ dễ dàng gặp được chú Yết.
Còn mọi người nữa!
"Đúng rồi mẹ bây giờ con bao nhiêu tuổi rồi"
"Sao con lại hỏi vậy? Trong người vẫn còn khó chịu sao?"
"Không, con không có mẹ cứ trả lời con đi!"
"Con năm nay 16, anh con năm nay 17"
"Vâng, con biết rồi ạ, mẹ cứ ra ngoài đi nha, con không sao đâu, con muốn ngủ một chút nữa, còn chuyện về nước con đồng ý" Thiên Bình trấn an tinh thần cho bà, dù không biết chuyện gì đã sảy ra nhưng trước tiên cô phải cẩn thận từng