Giải quyết xong, Lâm Phong vội gọi điện thoại cho Di Giai, bảo cô mở cửa cho anh, mọi chuyện đã xong xuôi hết rồi.
Di Giai nghe tiếng Lâm Phong, đột nhiên thấy yên tâm hơn.
Cô từ trên lầu nhanh chân chay xuống, mở cửa cho Lâm Phong.
Tay chân cô vẫn còn run rẩy, gương mặt sợ hãi đến trắng bệch.
Nhìn thấy Lâm Phong, cô không khống chế được mà ôm chầm lấy anh như ôm lấy phao cứu sinh của mình.
Nỗi sợ hãi lúc này như bùng phát, nước mắt cô không kiềm được cứ rơi lả tả: “Lâm Phong… tôi… tôi sợ quá… bắt được… bắt được hắn ta rồi phải không…”
Lâm Phong lần đầu tiên trong đời bị con gái ôm chặt như vậy, đơ ra trong chốc lát, hai cánh tay cứ buông lõng không biết nên tiến lùi thế nào.
Anh do dự một lát, quyết định đưa hai tay lên vuốt vuốt lưng cô trấn an: “Không sao rồi.
Tên đó bị bắt rồi, cậu không cần sợ nữa!”
Tình huống này, thật ngượng chết đi được, dù cho anh có lưu manh, hay trêu chọc con gái, nhưng cũng chỉ là mạnh miệng vậy thôi, chứ thân thể ngọc ngà gìn giữ bao nhiêu năm nay đó, tự dưng bị người ta chiếm dụng.
Còn nữa, anh còn cảm thấy hình như áo của anh bị dính đầy nước mắt nước mũi của cô rồi! Mẹ nó, cô xem áo anh là miếng giẻ lau à?
Thôi anh đây nhịn, dù sao cô cũng đang hoảng sợ, anh là thân đàn ông con trai, không so đo tính toán.
Di Giai cứ ôm chặt Lâm Phong một lúc lâu như vậy, hình như cô quên mất luôn cô là con gái, người ta là con trai, mà nam nữ thụ thụ bất thân.
Còn có, người này là tên hỗn đản, hỗn thế ma vương mà cô vẫn hay mắng chửi.
Không biết qua bao lâu, Di Giai dường như đã trấn tĩnh lại.
Não cũng bắt đầu hoạt động lại, cô mới giật mình vội buông anh ra.
Sắc mặt từ trắng bệch đã biến thành màu đỏ ửng.
Cô ấp úng không nói nên lời, trong lòng không ngừng kêu gào.
Trời ạ, cô vừa mới làm cái gì vậy? Chủ động ôm ấp người ta? Người ta sẽ nghĩ cô thế nào đây?
Lúc này, cô chỉ ước mình có phép tàng hình!
Thấy cô có vẻ qua cầu rút ván, anh hờ hững nói: “Sao hả, lợi dụng ôm ấp tôi xong, còn lấy áo tôi làm khăn lau, bây giờ lại trở mặt à?”
“Tôi… vừa rồi là… là do sợ hãi quá… Tôi… tôi không… không cố tình… cậu tuyệt đối đừng nghĩ nhiều…”
“Tôi nghĩ nhiều cái gì?” Lâm Phong vừa nói vừa tiến sát đến bên Di Giai, từng bước từng bước dồn ép cô.
Không còn đường lui, Di Giai đứng nép sát vào tường.
Cả người càng lúc càng nóng lên, tưởng chừng có thể luộc chín trứng.
Lâm Phong khẽ cười, cảm thấy cô gái nhỏ đáng thương, không cố tình trêu chọc nữa.
Di Giai được tha bổng, cố gắng bình tĩnh, nhìn Lâm Phong trên dưới một lượt, không quên hỏi han: “Vừa rồi… cảm ơn… cảm ơn cậu… Nhưng mà cậu không sao chứ, có bị thương không?”
“Không, tên đó đúng là gà mờ, vậy mà cũng đòi đi ăn trộm!”
Di Giai không thèm chấp nhất giọng điệu tự tin của anh, cô ậm ờ một tiếng, thầm mừng vì anh không bị thương.
Thấy cô lại ngẩn ra, anh liền cốc lên đầu cô một cái cho cô tỉnh táo: “Cậu định thế nào? Qua nhà tôi, hay tôi vào nhà cậu?”
Di Giai ngơ ngác nhìn Lâm Phong: “Hả?”
“Sau chuyện vừa rồi, tôi không tin là cậu dám ở một mình nữa đấy!”
Di Giai nghĩ nghĩ, đúng là cô không dám ở một mình thật.
Chuyện vừa rồi khiến cô ám ảnh quá lớn rồi.
Nhưng để anh vào nhà, hay qua nhà anh cũng thật không tiện.
Nên làm thế nào đây?
Cô còn đang nghĩ xem nên làm sao, anh đã trực tiếp kéo cô về nhà mình: “Mẹ nó, con gái các cậu đúng là phiền, việc gì mà nghĩ lâu như vậy!”
“Nhưng… qua nhà cậu có tiện không?”
“Qua ngồi một lúc, chờ ba mẹ cậu về, có gì mà tiện với không tiện?”
Di Giai cũng không cãi lại nữa, ngoan ngoãn đi theo Lâm Phong về nhà.
Cũng thật là, mới quen biết chưa bao lâu, mà cô và anh đã liên tục bị dính vào nhau.
Trong hai tuần này, anh cũng đã giúp cô mấy lần.
Những lúc cô khó khăn, chật vật nhất, cũng là do anh giúp đỡ.
Vừa rồi, nếu không có anh, cô cũng không dám nghĩ liệu sẽ có chuyện gì xảy ra nữa.
Con người này ấy mà… cũng không đến nỗi quá xấu xa đáng ghét!
Nhưng mà, vào nhà anh rồi, cô mới thấy hối hận.
Nhà anh cũng chỉ có mình anh, ba mẹ anh không có nhà, mà thằng nhóc Lâm Vĩnh cũng không có nốt!
Còn có cả dì giúp việc, cũng giống như nhà cô, giúp việc nhà Lâm Phong cũng là bán thời gian, hôm nay lại là chủ nhật, cũng không đến làm việc luôn!
Chỉ có… hai người các cô ở cùng nhau?
Làm sao có thể đây? Tình huống này cũng thật quá… quá ngượng rồi!
Thấy Di Giai cứ ngồi ở trên sofa vò đầu bứt tay, mặt thì thoáng chốc hồng hồng đỏ đỏ, Lâm Phong đem đến cho cô một ly nước