Bị Lâm Phong chê bai tác phẩm mình đặt hết tâm huyết để làm, Di Giai quyết định không thèm để ý đến anh nữa, cứ thế để bức tượng cậu con trai cau có kia lên bàn.
Thế nhưng, chỉ được mấy giây, cô lại phải bật cười, bởi vì người ngồi đằng kia và bức tượng này quá thể giống nhau, đều có chung gương mặt khó ở, như thế ai nợ tiền gì bọn họ vậy.
Anh nghe tiếng cười khúc khích, quay đầu lại nhìn, cô lập tức nghiêm túc, lơ anh đi, chỉ tập trung bấm điện thoại.
Đến hơn năm giờ, cô bắt đầu sốt ruột, lấy điện thoại ra gọi cho ba mẹ mình.
“Rốt cuộc khi nào ba mẹ cậu mới về?”
“Tôi vừa gọi điện nhưng không ai bắt máy! Cũng không biết khi nào nữa…” Di Giai ủ rũ nói.
Cô còn định hỏi lại, khi nào ba mẹ anh về thì điện thoại anh reo lên.
Không biết bên kia nói gì, mà anh chỉ vâng vâng dạ dạ mấy tiếng, rất nhanh đã tắt máy.
“Ba mẹ cậu nói sao?” Tới lượt cô sốt sắng.
“Tối nay có lẽ họ không về kịp.
Sáng mai sẽ tranh thủ về sớm rồi đưa thằng nhóc Lâm Vĩnh đến trường luôn!”
Di Giai “ờ” một tiếng.
Sau đó, lại đứng phắt dậy, bảo Lâm Phong ngồi chờ một lát, cô đi nấu chút gì đó ăn tối.
Cô nhanh chóng vào bếp, lục tủ lạnh xem có thể nấu gì.
Cũng may, còn khá nhiều nguyên liệu.
Cô quyết định nấu món mì Ý sốt bò bằm.
Thấy cô bận rộn trong bếp, tay chân thoăn thoắt linh hoạt, anh khá bất ngờ.
Anh từng nghĩ cô là thiên kim tiểu thư, đầu ngón tay không dính nước, nhất định không đảm đương nổi mấy việc nhà này.
Vậy mà cô lại có thể nấu ăn nha! Anh có chút mong chờ tay nghề của cô!
Anh đứng lên, đi vào bếp để khảo sát tình hình thực tế, lại bị cô đuổi ra ngoài.
“Cậu đứng ở đây làm gì, tôi cam đoan không bỏ độc đâu, yên tâm đi!”
“Cậu còn nghĩ được đến chuyện hạ độc tôi?”
Di Giai không kiêng dè: “Phải đó, cậu đáng ghét như vậy, muốn độc chết cậu cho rồi!”
Đến khi thấy Lâm Phong có vẻ nổi giận, hằm hằm đi về phía minh, thì cô mới hốt hoảng vội giơ cờ trắng: “Đùa thôi, đại thiếu gia Lâm Phong là tốt nhất, vô cùng tốt! Mà hay là cậu về nhà tắm rửa đi, khi cậu quay lại thức ăn cũng được rồi!”
Lâm Phong không nói gì, chỉ nhìn cô một cái cảnh cáo, rồi mới rời đi.
Tầm nhìn của anh lại rơi vào bức tượng ở trên bàn, do dự một hồi, cũng quyết định đem về nhà mình.
Coi như anh ghi nhận tấm lòng của cô!
Nhìn anh đã đi ra tới cổng, còn cầm theo bức tượng cô làm, cô liền cười đầy mỉa mai, nhưng cũng rất đắc ý.
Hừ đúng là đồ con trai nói một đằng làm một nẻo, rõ ràng cũng thích quà cô tặng mà lại giả vờ chê bai!
Lâm Phong đã tắm rửa xong, thay một bộ đồ thể thao khá thoải mái, tóc vẫn còn vương vài giọt nước, ung dung nhàn nhã ngồi vào bàn ăn.
Hai dĩa mì thơm ngon hấp dẫn đã được bày sẵn trên bàn.
Di Giai còn chuẩn bị một ly sữa đậu nành cho cô và một ly sữa tươi cho anh.
"Cậu có vẻ thích sữa đậu nành quá nhỉ?" Lâm Phong vu vơ hỏi.
Anh để ý thấy cô thường hay uống sữa đậu nành.
Buổi sáng, rồi buổi trưa cũng thấy cô uống.
Nghe anh hỏi, cô có vẻ hơi xấu hổ.
Cô không hẳn là thích, chỉ là… vì muốn có được vòng một căng tròn, mới phải cố gắng uống.
Cô ợm ờ: “Ừm… ờ… mà cậu ăn đi, xem thử có hợp khẩu vị không?”
Lâm Phong “ừ” một tiếng, rồi bắt đầu ăn.
Mới đầu anh còn chút nghi ngờ về tay nghề của cô, nhưng ăn vào rồi mới sửng sốt, mùi vị thế mà lại rất ngon!
Cô quả nhiên làm anh phải nhìn cô bằng con mắt khác rồi!
“Thế nào?” Di Giai nhìn Lâm Phong đầy mong chờ.
Nào ngờ, anh trong lòng tán thưởng, ngoài mặt lại thờ ơ: “Cũng được.”
Di Giai làm mặt quỷ với anh, hừ cái người này, khen một tiếng thì sẽ chết hả?
Cứ thích ra vẻ khó khăn kén chọn.
Cô không phục, liền ăn một miếng.
Nào như anh nói chỉ là cũng được, ngon như vậy cơ mà!
Được cô nấu cho ăn mà còn không biết điều!
Có điều, tay và miệng của anh vậy mà lại thật thà hơn anh nhiều.
Tay liên tục phối hợp đưa thức ăn vào miệng, chẳng mấy chốc mà đã hết sạch đ ĩa.
Cô cười thầm, xem ra cô nấu rất hợp khẩu vị ai kia, chỉ là ai kia không chịu thừa nhận thôi!
Ăn tối xong, Lâm Phong cũng biết điều phụ Di Giai dọn dẹp.
Di Giai thầm tán thưởng, xem như cũng còn sử dụng được!
Xong xuôi, cô lên lầu tắm rửa, còn anh lại làm ổ trên sofa phòng khách.
Cô tắm xong, thay ra một bộ đồ ngủ mặc nhà theo phong cách công chúa, tay dài, còn có nhún bèo và nơ rất đáng yêu, nhưng gương mặt cô lại có vẻ sầu muộn: “Lâm Phong, làm sao đây, ba mẹ tôi tối nay cũng không về!”
Còn bảo cô sang ở nhà Giai Ý, nhưng con bé đó cả ngày nay cô còn không liên lạc được kìa!
Giai Ý không được, mẹ cô lại nói vậy sang ở nhờ nhà Lâm Phong, cô ậm ờ cho xong, cũng không dám nói thật ba mẹ Lâm Phong cũng không có nhà, sợ ba mẹ cô lại lo thêm, ảnh hưởng việc riêng của họ.
Lâm Phong thấy cô thẫn thờ, nghĩ nghĩ một lúc: “Vậy thì tối nay tôi ở