Chẳng mấy chốc, đã đến đại hội thể thao của trường.
Đối với người có chỉ số vận động âm như Di Giai và hai cô bạn, thì đại hội thể thao gì đó là một thứ thật xa vời.
Tuy nhiên, các cô cũng rất có hứng thú đi xem và cổ vũ cho lớp mình.
Mà đặc biệt lần này, Lâm Phong cũng tham gia, cho nên Di Giai càng thêm háo hức mong chờ.
Cũng không biết vì sao cô lại có cảm giác như vậy, cô thầm trấn an, hẳn là vì cô tò mò muốn biết tế bào vận động của anh như thế nào mà thôi.
Đúng, chắc chắn là vậy! Không có ý gì khác!
Lớp 12 – 7 của cô đã giành được mấy giải thưởng về chạy nhanh, chạy tiếp sức và bóng rổ.
Vẫn còn hạng mục bóng đá và cầu lông.
Nhưng cũng đã vào chung kết rồi, chỉ còn chờ để xem hạng nhất hay hạng nhì mà thôi.
Buổi sáng này sẽ là thi đấu bóng đá.
Hai lớp vào chung kết là lớp cô và lớp 12 – 4 của tên khốn Tần Cảnh kia.
Đúng thật là oan gia ngõ hẹp!
Di Giai cùng với Hiểu Tâm và Giai Ý, còn có cả cô bạn có chút nhút nhát Hà Nhi ngồi trên khán đài.
Trong lòng Di Giai có chút lo lắng, sợ Tần Cảnh sẽ lấy việc công trả thù tư, cố ý nhắm vào Lâm Phong.
Trận đấu bắt đầu, cô càng thêm thấp thỏm không yên, giống như ngồi trên đống lửa.
Cô đoán không sai, quả nhiên đám người Tần Cảnh chỉ chăm chăm nhắm vào Lâm Phong gây khó dễ.
Mỗi lần anh có bóng, liền bị đối phương vây chặt, còn có vài lần cố ý chơi xấu.
Di Giai và tập thể lớp cô nhìn theo một màn trên khán đài, không nhịn nổi tức giận.
Thế nhưng, Lâm Phong ở trên sân vẫn duy trì được phong độ của mình, anh thoăn thoắt nhanh nhẹn, dù khó khăn nhưng vẫn vùng vẫy thoát được vòng vây, thậm chí còn làm tung lưới đối thủ, nhanh đến độ bên đó không kịp phản ứng.
Di Giai coi như tạm yên tâm được đôi chút, trong lòng âm thầm cổ vũ cho lớp cô, đặc biệt là ai đó.
Mà dáng vẻ anh chơi thể thao, quả thật là tỏa sáng!
Vô cùng mạnh mẽ, điềm tĩnh, lại vô cùng khí khái!
Trong phút chốc, tim Di Giai đập mạnh, ngẩn ngơ như người mất hồn.
Đến khi tiếng còi hiệp một vang lên, cô mới giật mình tỉnh táo lại.
Lớp cô tạm thời dẫn trước 4 – 1.
Rất nhanh, hiệp hai cũng bắt đầu.
Vì thua hiệp một, lớp 12 – 4 càng ra sức chơi xấu.
Bất chấp tất cả để đoạt bóng.
Từng cú va chạm mạnh khiến cho các thành viên 12 – 7 té ngã, thậm chí có người còn chấn thương nặng.
Nhưng mà trọng tài dường như ngó lơ, chỉ thổi còi nhắc nhở vài câu, rồi lại cho trận đấu tiếp tục.
Ông ta rõ ràng đứng về phía 12 – 4, chính xác là đã bị Tần Cảnh mua chuộc.
Ông ta không hề hay biết thế lực của Lâm Phong thậm chí còn lớn hơn tên Tần Cảnh kia nhiều, cho nên cứ ngang nhiên bắt ép anh cùng các đồng đội.
Cô chủ nhiệm và tập thể lớp 12 – 7 rất tức tối, la hét um trời, yêu cầu trọng tài phải phân xử công bằng.
Dưới sức ép của cổ động viên, trọng tài cũng lấp li3m rút ra mấy cái thẻ vàng.
Nhưng sau đó, bọn họ càng phạm lỗi thô bạo hơn.
Dự bị lớp 12 – 7 đã thay gần hết, ở trong sân các thành viên cũng đang rất cố gắng cầm cự, hầu như ai cũng bị thương.
Hàn Tuấn và Lục Huy, còn có Cao Vĩnh Gia, cũng đã trầy xước tay chân, vô cùng nóng máu: “Má! Bọn khốn kia muốn đánh nhau à?”
“Mẹ kiếp! Chơi xấu thế mà trận tài cũng không có phản ứng gì!”
“Phong ca, em không nhịn nổi nữa, chơi tới với chúng nó đi!”
Lâm Phong dĩ nhiên cũng không tránh khỏi thương tích, vừa rồi anh còn bị mấy tên khốn kia cố tình ngáng chân, ngã một cái cũng khá đau, cũng may mà anh còn chịu được.
Vẻ mặt anh lúc này vô cùng lạnh lùng, thậm chí muốn giết người, nhưng nhìn thấy vẻ mặt lo lắng của cô gái má lúm trên khán đài, anh lại do dự không muốn ẩu đả.
Anh cố gắng giữ chút bình tĩnh còn sót lại, trấn tĩnh đồng đội: “Đừng nháo! Đánh nhau ở đây, có thầy cô, ban giám hiệu, các cậu muốn ăn kiểm điểm à? Vì mấy tên khốn đó, có đáng không? Tức giận như vậy, không cam tâm như vậy, chi bằng cố hết sức giành chiến thắng, cho bọn chúng nếm mùi thua cuộc nhục nhã!”
Bọn Hàn Tuấn nghe Lâm Phong nói vậy, cũng xuôi xuôi theo.
Quyết tâm hết sức, giành chiến thắng cho chính bọn họ, cho tập thể lớp 12 – 7.
Tất cả lại quay về trạng thái thi đấu hết sức tập trung.
Mà ở trên khán đài, tiếng hò hét cổ vũ không ngừng.
Di Giai cũng rất muốn hét Lâm Phong cố lên như những cổ động viên nữ khác, nhưng cô lại ngại, chỉ dám âm thầm cổ vũ anh ở trong lòng.
Nhìn thấy anh một thân thương tích, cô chỉ mong trận đấu này mau mau kết thúc.
Còn mười phút, tỉ số đã được kéo gần do chơi xấu là 6 – 5.
Tạm thời lớp cô vẫn dẫn trước một trái.
Thời gian sắp hết, càng thêm hồi hộp căng thẳng.
Mọi người đều dán chặt mắt lên sân thi đấu.
Mà ở dưới này, Lâm Phong cùng các đồng đội của mình vẫn đang cố gắng hết sức để săn thêm bàn thắng.
12 – 2 cố mãi vẫn không thể san bằng tỉ số, đang vô cùng lo lắng, sợ sẽ thua cuộc.
Thế nhưng, hàng phòng ngự 12 – 7 giống như lá chắn thép, làm cách nào cũng không xuyên thủng được.
Tuy nhiên, càng nóng lòng, thì càng dễ mắc sai lầm.
Họ chỉ muốn ghi thêm bàn thắng, cho nên bắt đầu lơ là phòng ngự.
Mà lúc này, Lâm Phong đã từ đâu dẫn bóng xuống gần khung thành của bọn họ rồi.
Anh hừng hực khí thế, vượt qua một người, hai người, cuối cùng đối mặt với thủ thành 12 – 4.
Ánh