Nhờ có Di Giai mà không khí yên bình vui vẻ hơn.
Sắc mặt Lâm Vĩnh thì tốt hơn nhiều, có điều, ai kia lại toàn thân toát ra sự lạnh lẽo đáng sợ.
Di Giai đang nói chuyện với Lâm Vĩnh, tự nhiên thấy có chút ớn lạnh.
Cô quay sang nhìn Lâm Phong, bắt gặp vẻ mặt khó ở kia.
Cô đoán chắc nãy giờ cô chỉ chăm chăm dỗ dành Tiểu Vĩnh mà quăng anh sang một bên, anh hẳn là có chút khó chịu.
Hình như cô có hơi “qua cầu rút ván” rồi! Anh giúp cô được đi chơi, mà cô lại không để ý đến anh chút nào.
Thấy có lỗi, cô liền tìm cách lấy lòng anh.
Cô tìm trong túi nhỏ của mình, lấy ra một chai nước vị trái cây đưa cho anh.
Ngoài sữa đậu nành thì đây là loại nước uống yêu thích của cô.
“Uống không?”
Anh lạnh lùng, đáp ngắn gọn: “Không!”
Một tay anh chống lên thành cửa sổ, một tay xoay xoay chiếc điện thoại, mắt lơ đãng nhìn ra ngoài, không thèm để ý đến cô.
Thôi rồi, anh thế này chính là đang tức giận!
Di Giai thiểu não, phải làm sao mới dỗ được vị tổ tông này đây?
Cô nhìn quanh, thấy ba Lâm và mẹ Lâm đang trò chuyện, có vẻ không để ý đến bên dưới, Lâm Vĩnh cũng đã ngủ.
Nghĩ nghĩ một chút, cô liền lấy hết can đảm, lay lay cánh tay anh, giọng điệu nũng nịu như mèo kêu: “Lâm Phong!”
Anh vẫn như cũ, không thèm trả lời cô.
Cô kiên nhẫn gọi thêm mấy tiếng, giọng nhỏ lí nhí chỉ đủ để anh nghe: “Lâm Phong! Phong ca! Phong siêu soái! Phong tốt nhất! Cậu giận tôi sao? Xin lỗi mà, đừng giận nữa…”
Rốt cuộc, cái tảng băng kia cũng không chống đỡ được nữa, từ từ tan chảy dưới sự mềm mại ngọt ngào của cô gái bên cạnh.
Anh khẽ cong môi, quay mặt nhìn cô, ra vẻ ta đây đại nhân độ lượng: “Cậu sai ở đâu?”
“Tôi không nên phớt lờ cậu, trong khi cậu lại là ân nhân của tôi!” Cô thành tâm nói.
Lâm Phong gật đầu hài lòng, khẽ đưa tay vỗ vỗ đầu cô.
Sau đó, lại giật lấy chai nước trên tay cô, từ tốn mở nắp, nhưng anh không uống, mà lại đưa cho cô, ý bảo cô nhanh uống.
Cô vui vẻ, nhận lấy chai nước, lại ngoan ngoãn uống một hơi.
Cô lại rút ra một chai nước khác đưa cho anh: “Cậu cũng uống đi!”
Lâm Phong “ừ” một tiếng rồi lấy chai nước, nhưng không phải là chai mới, mà là chai nước vùa rồi Di Giai mới uống dở, ngửa đầu tu một hơi.
Cô có hơi bối rối, chai nước đó… cô đã uống qua rồi mà? Anh không chê bẩn sao?
Cô nghe nói anh ưa sạch sẽ mà?
Cô rất muốn nói ra, nhưng đột nhiên lại nghĩ, thế này có tính là hôn gián tiếp không?
“Nhìn gì?” Thấy cô cứ nhìn mình chằm chằm anh liền hỏi.
“Chai nước này… tôi uống qua rồi…”
“Thì sao? Cậu có bệnh truyền nhiễm à?”
Cô vội xua xua tay: “Không, đương nhiên không rồi…”
“Vậy thì có vấn đề gì? Đúng là lắm chuyện quá!”
Bị anh mắng, nhưng cô chẳng những không giận, mà còn có chút kích động.
Anh như vậy, chính là muốn nói anh không chê cô đúng không?
Đồ cô dùng qua, anh cũng muốn dùng lại?
Cô có đang nghĩ nhiều quá không ấy nhỉ?
Cô không nhịn được khẽ cười, khuôn mặt đỏ lựng lên vì ngượng, cũng vì thích.
Cô không để ý, anh cũng đang nhếch môi cười.
Mà ở trên kia, mẹ Lâm nhìn qua kính chiếu hậu, vừa vặn chứng kiến được một màn “tình cảm trẻ con” kia.
Bà phỉ nhổ trong lòng, thằng con chết tiệt! Lại đi ăn giấm với em trai của mình, lại còn bắt con gái người ta đi dỗ dành mình!
Rõ ràng thích muốn chết, mà lại trưng ra cái vẻ mặt lạnh kia? Đúng là đáng xấu hổ mà!
Nhưng như vậy, bà càng thêm xác định con trai bà chính là đang muốn “yêu sớm” với cô bé kia rồi, chỉ là vẫn sĩ diện không chịu nói ra, lại còn tìm cách ức hiếp con gái người ta!
Bà đột nhiên thương “con dâu nhỏ” quá thể!
Sau này, bà phải đứng ra bênh vực cô mới được.
Nếu không, e là cô bé đáng thương sẽ bị thằng con chết giẫm kia hiếp đáp đến khóc mất!
***
Sau gần ba tiếng đi xe, thì cũng đã đến nhà ông bà ngoại Thượng.
Nhưng mà Di Giai có chút hối hận.
Lúc được đi chơi, cô hào hứng quá quên mất việc sẽ phải gặp rất nhiều họ hàng của nhà Lâm Phong.
Bây giờ, một nhà toàn người với người, ai cũng nhìn cô với ánh mắt đầy ý vị, khiến cô đột nhiên có cảm giác khó thở.
Tuy vậy, cô vẫn cố gắng nở nụ cười tươi, lễ phép chào hỏi qua mọi người.
Ông bà ngoại Thượng thường nghe mẹ Lâm kể về cô, đều rất mong đợi được gặp cô, hôm nay nhìn thấy tận mắt, càng bị vẻ xinh xắn trong trẻo, cùng nụ cười má lúm của cô thu hút.
“Là Tiểu Giai nhà bên cạnh đúng không? Bà nghe nhắc đến con nhiều lắm, con thật rất xinh đẹp!”
Di Giai lễ phép đáp lời, vừa nói vừa chìa túi đựng thuốc bổ cho bà ngoại Thượng: “Bà quá khen rồi ạ! Đúng rồi ạ, ba mẹ con có chuẩn bị mấy gói thuốc bổ, bảo con đến đây thì biếu cho ông bà ạ!”
Nhìn cử chỉ đoan trang, ngoan ngoãn, lại thêm sự chu đáo của ba mẹ Di Giai, ông bà ngoại Thượng cảm thấy gia đình cô đúng là gia giáo, dạy con cũng rất khéo, càng thêm thiện cảm.
“Lần này thôi nhé, lần sau đến chơi là được, không cần quà cáp đâu!” Ông ngoại Thượng nói.
“Đúng đó, lần sau không cần khách sáo thế! Nào, bây giờ các con mau lên cất đồ, rồi xuống