Sự việc xảy ra vẫn khiến cho Lâm Phong không cách nào bình tâm được.
Trong đầu anh, cứ hiện lên hình ảnh bản thân bị một cô gái mắng không chút nể mặt, còn tự gán cho anh là kẻ có mưu đồ xấu xa, theo đuôi con gái, còn cái gì mà vừa ăn cướp vừa la làng.
Mà cô gái đó tên gì anh còn không nhớ rõ nữa đây! Vậy mà bị người ta hất cho một xô nước dơ lên người, còn sốc đến nổi không giải thích được lời nào.
Nhưng mà không cần phải đến sáng hôm sau đến lớp mới giải quyết chuyện ô nhục này được, trong buổi tối này, thì anh rốt cuộc đã có thể minh oan cho bản thân.
Lúc nãy lên phòng, anh vô tình nhìn thấy một gương mặt đời này nhất định không quên, chính là Cố Di Giai.
Anh còn hoài nghi, cố gắng nhìn kỹ lại lần nữa.
Anh bật cười, đúng là cô gái đó chứ còn ai vào đây sao? Gương mặt kia, cái miệng nhỏ nhưng mắng người không thương tiếc, không cách nào nhầm lẫn.
Cô đang ngồi ở cái bàn cạnh cửa sổ, hí hoáy viết viết cái gì đó, trông có vẻ rất tập trung, không hề để ý đến xung quanh.
Sở dĩ anh có thể nhìn thấy rõ cô, là vì phòng hai người đều ở trên lầu hai, mà còn vừa vặn đối diện nhau, cô lại không có kéo rèm.
Anh vô cùng hứng thú, chả trách làm sao anh và cô lại đi về cùng một con đường.
Gia đình anh mới chuyển đến đây được vài ngày thôi, còn chưa biết mặt hàng xóm.
Mà lúc nãy cô chạy trước một lúc lâu anh mới chạy về, cho nên anh càng không biết cô ở cạnh nhà anh.
Anh cũng rất tò mò muốn biết phản ứng của cô khi biết anh là hàng xóm cạnh nhà thì sẽ thế nào.
Cho nên, nghe mẹ nói định sang nhà hàng xóm kế bên chào hỏi cho phải phép, thì anh liền lên tiếng muốn đi cùng mẹ.
Mẹ anh còn vì chuyện này mà nghi ngờ có phải anh uống nhầm thuốc rồi không.
Thường ngày làm gì có chuyện anh sẽ theo đến nhà người khác chứ.
Thượng Ngọc bấm chuông cửa, sau đó cùng con trai đứng đợi một lúc.
Một thân ảnh nhỏ nhắn tóc buộc đuôi ngựa, liền tung tăng ra mở cửa.
Đến khi nhìn thấy người đứng trước mặt, thì sự tung tăng vui vẻ vửa rồi liền biến mất.
Lâm Phong hai tay đút vào túi quần, đứng nhìn Cố Di Giai ngây người ra, gương mặt còn thoáng qua nét sững sờ và mất tự nhiên, không nhịn được mà nhếch mép cười.
Không phải lúc trưa còn mắng anh rất ghê gớm sao?
“Chào lớp phó học tập! Trùng hợp quá, nhà cậu cũng ở khu này, còn ở sát cạnh nhà tôi!” Lâm Phong cất tiếng chào, nhưng lại có chút châm chọc.
Di Giai đứng ngốc nửa ngày mới nặn ra được chữ chào.
Thượng Ngọc thấy con trai và Di Giai có vẻ quen biết nhau, liền hỏi: “Con và cô bé này biết nhau sao?”
“Vâng, học cùng lớp.” Lâm Phong nhàn nhạt đáp.
Thượng Ngọc “à” một tiếng, biểu tình có vẻ hứng thú hơn.
“Chào cô ạ, con là Cố Di Giai.” Di Giai lễ phép chào hỏi.
Thượng Ngọc lại quan sát Di Giai một chút, ấn tượng đầu tiên rất tốt, là một cô bé xinh xắn đáng yêu, cũng ngoan ngoãn lễ nghĩa, lại còn học chung lớp với con trai bà, đúng là tốt quá.
Mà Di Giai sau khi chào hỏi xong, lại cứ đứng phỗng ra, đặc biệt là nhìn vẻ mặt như xem kịch hay của Lâm Phong, cô nhất thời không biết tiến lùi thế nào.
“Con làm gì cứ ngây ra đó thế? Không định mời cô và bạn vào nhà à?” Lăng Vân thấy con gái cứ đứng im bất động ở cửa, liền nhắc nhở.
Mà tiếng nói của mẹ, cũng đã kịp thời kéo Di Giai về lại thực tại.
“Dạ… con thấy có hơi bất ngờ… con xin lỗi… Mời cô và Lâm Phong vào nhà chơi ạ!”
Tâm tình cô lúc này rất khó nói, càng không dám đối mặt với Lâm Phong, bèn tìm cách tránh đi.
Cô viện cớ đi vào phòng bếp chuẩn bị ít trái cây.
Gọi là vào bếp chuẩn bị trái cây, vậy mà cô cứ đứng đần ra trước tủ lạnh không biết nên làm gì tiếp theo.
Trong lòng cô lại gợi nhớ câu chuyện lúc trưa.
Cô tưởng Lâm Phong có ý muốn tán tỉnh cô, nên mới dày mặt bám theo sau.
Còn làm ra kiểu hung hăng dạy dỗ người, còn mắng người ta một trận như hát hay.
Rốt cuộc là, người ta thật sự là trên đường về nhà cơ mà.
Người ta là hàng xóm sát vách nhà cô, cho nên có thể không đi cùng một con đường, không rẽ vào cùng một lối sao?
Ha ha giờ thì hay rồi, người ta cùng mẹ đến tận đây dằn mặt cô cơ đấy! Cô thầm cười cợt bản thân một trận.
Nhưng sau đó, lại tự an ủi chính mình, từ đầu là do cô không biết nhà Lâm Phong cạnh nhà cô.
Ai bảo chuyển đến mấy hôm rồi mà nhà đó vẫn kín tiếng như vậy, còn có cái tên Lâm Phong đó, trực tiếp nói thẳng nhà mình ở đây là được mà, cứ phải lấp lửng làm gì để cô phải hiểu lầm!
Không chừng tên đó cũng thật sự có ý đồ!
Nghĩ vậy, cô thấy tốt lên một chút, đúng vậy, bản thân cô không biết không có tội, mà chính tên đó chắc là cũng không tốt lành gì đâu.
Cô lấy lại tinh thần, đem trái cây rửa sach rồi bày trí thật đẹp mắt lên dĩa.
Sau đó thẳng lưng đi ra ngoài.
Thấy Di Giai trở lại, mang theo một dĩa trái cây được cắt tỉa thật đẹp và ngon miệng, Thượng Ngọc đã thích cô, bây giờ lại không ngừng khen: