Từ ngày sinh nhật ngọt ngào hôm đó, tình cảm của Lâm Phong và Di Giai càng thêm tiến triển, ngày ngày đều đặn phát cơm chó miễn phí cho bọn bạn.
Tuy nhiên, sự ngọt ngào đường mật này càng làm Trần Tiểu Kiều thêm chướng mắt.
Từ dạo trước khi mọi chuyện xấu cô ta làm bị bại lộ, hai người “chị em tốt” cũng mất, lại thêm bị bạn học xa lánh, địa vị lớp trưởng cũng không còn mấy ai nể nang, cô ta phải nói thảm không tả nổi.
Cho nên, nhìn thấy Lâm Phong và Di Giai ngày ngày vui vẻ bên nhau, Trần Tiểu Kiều càng thêm chán ghét việc Di Giai giúp đỡ hay đối xử tốt với mình.
Cô ta cho rằng Di Giai chính là đang ra vẻ, là giả tạo.
Nhưng Di Giai chính là thực tâm muốn giúp đỡ, san sẻ trách nhiệm của ban cán sự lớp với Trần Tiểu Kiều, mặc cho cô ta chướng mắt cô.
Giống như hôm nay, lúc đi vệ sinh ra vô tình nhìn thấy Trần Tiểu Kiều một mình bê cả chồng vở nặng lên phòng giáo viên, rồi lại bị người khác cố ý đẩy ngã, làm đổ hết vở ra đất, Di Giai không do dự tiến đến giúp đỡ.
Đúng lúc, Lâm Phong chơi bóng cùng bọn Cao Vĩnh Gia trở về, thấy ồn ào náo nhiệt, định sẽ bỏ qua, nhưng lại loáng thoáng nghe thấy tên Di Giai, liền nhanh chóng đi về phía đó.
Đập vào mắt Lâm Phong chính là hình ảnh Di Giai đang ngã ngồi trên đất.
Anh không để chậm trễ một giây đi về phía Di Giai, đỡ cô dậy, sốt sắng hỏi: “Em có sao không, sao lại ngã vậy?”
Di Giai lắc đầu: “Không sao…”
Thấy Lâm Phong đến, nhiều người đứng hóng chuyện từ lúc nãy rất nhiệt tình kể lại cho anh nghe chuyện bạn gái mình bị ức hiếp thế nào.
Lâm Phong trầm mặc, quét ánh nhìn chết chóc về phía Trần Tiểu Kiều: “Cậu lại lên cơn điên gì, ngang nhiên dám xô ngã bạn gái tôi?”
Đối mặt với chất vấn của Lâm Phong, Trần Tiểu Kiều dù sợ hãi nhưng vẫn tỏ ra thản nhiên còn cười khẩy một cái: “Hỏi rõ bạn gái cậu đi, không phải tôi đã bảo cậu ta cút đi rồi à? Còn ra vẻ làm gì, tôi cũng đâu mượn cậu ta giúp đỡ!”
Lâm Phong nhìn vẻ mặt gợi đòn của Trần Tiểu Kiều, rất muốn phá bỏ quy tắc đánh con gái của mình, anh định tiến đến cho cô ta bài học, thì Di Giai đã kịp níu tay anh lại, ánh mắt tha thiết bảo anh bỏ đi.
Cũng là do cô thích lo chuyện bao đồng, nên mới dẫn đến cớ sự này thôi.
Cô chỉ muốn giúp Trần Tiểu Kiều một chút, nhưng cũng như bao lần, cô ta ra vẻ không cần, không thèm nhận ý tốt của cô dù bản thân có bao nhiêu chật vật.
Tuy vậy, Di Giai không đoái hoài đến thái độ thù địch của Tiểu Kiều, cô vẫn im lặng nhặt vở bị rơi rồi xếp lại giúp cô ta.
Thật không ngờ, Tiểu Kiều chẳng những không cảm kích lòng tốt này, mà còn lạnh lùng xô cô một cái.
Đang trong tư thế nửa quỳ nửa ngồi nhặt vở, lại bị xô mạnh nên Di Giai không giữ được thăng bằng, loạng choạng mới ngã ra phía sau.
“Di Giai cũng là có lòng muốn giúp cậu, cậu có cần xô người ta vậy không?” Dù Di Giai đã bảo bỏ đi, nhưng Giai Ý lại không nhịn được mà lớn tiếng với Trần Tiểu Kiều.
Trần Tiểu Kiều vẫn câng mặt lên: “Tôi mới không cần cậu ta giúp! Thương hại ư? Hay giả vờ làm tiên nữ thánh thiện?”
Trần Tiểu Kiều cho rằng mình không làm sai, tất cả chỉ là do Cố Di Giai đó quá ra vẻ trước mặt cô ta!
Di Giai không muốn làm lớn chuyện, nhưng nghe mấy lời chói tai của Trần Tiểu Kiều, cô không nhịn được mà nói: “Trần Tiểu Kiều, không ai thương hại cậu cả, là bản thân cậu tự làm mình trở nên đáng thương hại! Còn nữa, tôi không cần thiết phải làm nữ thần thánh thiện gì đó, danh xưng hư ảo đó tôi không cần, chỉ có cậu lúc nào cũng học cách giả tạo cho nên mới nghĩ ai cũng như vậy!”
Di Giai mặc dù không đồng tình những chuyện Tiểu Kiều đã làm với mình, nhưng nhìn thấy cô ta khó khăn, cô chính là không nhịn được thật tâm muốn giúp.
Hơn nữa, cô cũng là thành viên ban cán sự lớp, cho nên giúp cô ta cũng xem như có một phần là trách nhiệm mà thôi.
Không nghĩ đến, Trần Tiểu Kiều đó lại tiêu cực và bài xích lòng tốt của người khác như thế.
Nói đúng ra, Di Giai cô mới là người có quyền chán ghét hay thù địch với cô ta kìa! Không phải cô mới là người bị hại hay sao?
Di Giai thở dài thất vọng, nói xong mấy lời cần nói, lập tức kéo Lâm Phong rời đi không muốn nhìn đến Tiểu Kiều thêm một giây nào nữa.
Lâm Phong không đành lòng nhìn bạn gái mình chịu uất ức, muốn làm cho ra lẽ, nhưng lại bị Di Giai thuyết phục, bảo bỏ qua đi, anh đành chấp nhận tha cho Trần Tiểu Kiều đó.
Có điều, có mấy lời vẫn phải nói cho rõ ràng.
Anh nắm chặt tay Di Giai, ở trước mặt Trần Tiểu Kiều nhả từng chữ: “Trần Tiểu Kiều, chuyện hôm nay tôi nghe lời bạn gái mình không truy cứu với cậu.
Nhưng nếu để tôi biết Má lúm nhỏ nhà tôi chịu thêm bất cứ uất ức nào do cậu gây ra, đừng trách tôi không nể giao tình quen biết trước giờ.
Còn nữa, mau nói xin lỗi cô ấy!”
Trần Tiểu Kiều vô cùng không cam lòng, cô ta rất muốn lên tiếng phản bác lại, rằng tại sao mình phải xin lỗi, nhưng nhìn thấy ánh mắt sắc lạnh của Lâm Phong thì có chút sợ, lời muốn nói đều nuốt lại.
Ngập ngừng hồi lâu, cô ta mới cắn răng nói ra hai chữ xin lỗi.
Bạn học ở đó thì tự dưng