Di Giai hiện đang ở nhà Giai Ý.
Mọi chuyện đang rối ren như vậy, Giai Ý biết Di Giai không có tâm tình đối diện với ba mẹ.
Cho nên mới bảo cô đến nhà mình ở một đêm rồi tính tiếp.
Di Giai cũng không muốn về nhà, cô gọi điện thoại cho ba mẹ, thông báo rằng cô thi rất tốt, cũng xin ba mẹ cho mình ở chơi nhà Giai Ý.
Ba mẹ Cố biết thi cử căng thẳng đã qua, đã đến lúc Di Giai tận hưởng sự thoải mái tự do, nên cũng không phản đối.
Thật ra trước khi về nhà Giai Ý, Di Giai vẫn cố chấp quay về nhà để tìm Lâm Phong.
Cô vẫn hi vọng anh đang ở nhà, chỉ cần cô về đó sẽ gặp anh ngay.
Thế nhưng, hết lần này đến lần khác, cô phải thất vọng.
Trong nhà, chỉ có dì giúp việc theo giờ, mà dì cũng bảo không thấy Lâm Phong trở về.
Di Giai không tin, chỉ muốn xông vào nhà anh để tìm anh, nhưng nhóm bạn đã kịp thời ngăn cản cô lại, đưa cô về nhà Giai Ý.
Mà Hiểu Tâm và Hà Nhi cũng không yên tâm, cho nên cũng đến nhà Giai Ý ở cùng với cô.
Di Giai chỉ ăn qua loa chút gì đó để bạn mình đỡ lo lắng, còn lại trước sau vẫn im lặng ngồi một chỗ trên giường, cô thậm chí còn không khóc nổi.
Cảm giác này thật sự rất khó chịu, thà là cô có thể khóc sẽ đỡ đau hơn, đằng này rất muốn khóc lớn nhưng lại không được.
Cô cứ ngồi ngây ngốc nhìn điện thoại, đợi chờ anh sẽ liên lạc lại với cô.
Thế nhưng, dù cho cô cố gắng liên lạc cho anh cách mấy, gửi cho anh nhiều tin nhắn đến mấy, thì anh vẫn trước sau không hồi âm.
Giai Ý, Hiểu Tâm và Hà Nhi càng lúc càng tức giận Lâm Phong, tự hỏi rốt cuộc có chuyện gì xảy ra mà anh lại chơi trò mất tích như vậy.
Họ còn đang nhìn nhau tự hỏi thì mẹ Lâm đột nhiên gọi điện thoại cho Di Giai.
Màn hình điện thoại sáng lên, Di Giai mừng rỡ, nhưng sau khi thấy người gọi đến không phải là Lâm Phong thì lại rơi vào hụt hẫng.
Có điều, cô cũng rất mong chờ mẹ Lâm sẽ cho cô biết chuyện gì đang xảy ra.
Cho nên, không chần chừ nghe máy.
Đầu dây bên kia mẹ Lâm đang rất đau lòng, cũng rất lo lắng cho Lâm Phong khi bà biết mọi chuyện anh đã trải qua.
Anh để lại cho bà bức thư nói rằng anh không muốn làm con rối trong tay người khác nữa, cho nên đã tự ý bỏ thi.
Anh cũng nói, anh sẽ rời khỏi Lâm gia, tự mình sống, để chứng minh cho bác hai thấy, anh vẫn sẽ sống được, thậm chí còn có thể sống tự do thoải mái cho dù không được làm đại thiếu gia gì đó nữa.
Anh còn dặn dò bà cứ yên tâm không cần tìm anh, không cần lo cho anh, vì anh nhất định sẽ không làm chuyện ngu ngốc dại dột.
Ba mẹ Lâm sau khi đọc thư của con trai, biết được cả nhà bà đã ép anh vào đường cùng khiến cho anh phải rơi vào hoàn cảnh như vậy, vô cùng tự trách bản thân.
Vốn dĩ ba Lâm cũng không gò bó ép buộc gì Lâm Phong, ông muốn để anh tự do phát triển.
Chỉ khi nào ông già rồi không đảm trách nổi công việc nữa thì mới cần anh về tiếp quản Lâm thị.
Thật không ngờ, anh trai ông lại tự ý đổi đi nguyện vọng đại học của anh, khiến cho anh phải phản kháng mạnh mẽ như vậy, còn bỏ lỡ luôn cả tương lai của mình.
Mà bên này, kết thúc cuộc gọi với mẹ Lâm, Giai Ý, Hiểu Tâm và Hà Nhi dù biết Lâm Phong gặp hoàn cảnh éo le, nhưng vẫn chưa hiểu nổi rốt cuộc vì sao Lâm Phong lại chọn buông tay Di Giai mà không cùng cô tiếp tục cố gắng.
Không phải chỉ là thi đại học thôi sao? Năm nay không được thì có thể thi lại mà.
Huống hồ thành tích tốt như Lâm Phong thì sợ gì mà không đậu được cơ chứ?
Chỉ có Di Giai là hiểu, thậm chí hiểu rõ hết tất cả.
Bởi vì anh cho rằng hiện tại anh là một kẻ không tương lai, ngày mai ra sau còn chưa biết.
Bởi vì anh sợ ba mẹ cô sẽ phản đối việc cô ở cùng một kẻ vô định như anh.
Cũng là bởi vì, ngay cả tự do của mình, anh cũng không giành lấy được, thì anh càng không thể mang lại cho cô cuộc sống tự do vô lo như anh đã nói.
Cho nên, anh mới không muốn cô dây vào anh, mới lựa chọn đẩy cô ra xa.
Cho nên, anh mới không thực hiện lời hứa của mình, ở bên cô, cùng cô vẽ nên tương lai tươi đẹp của cả hai.
Cô hiểu anh, nhưng rốt cuộc anh lại không hiểu cô.
Anh nghĩ xa cô là để cô sống tốt hơn, nhưng mà với cô, cuộc sống có anh thì mới tốt đẹp được.
Còn không có anh, thì cô làm sao mà tốt?
Càng nghĩ, Di Giai càng đau lòng, đau đến bất lực.
Tại sao anh lại một mình ôm hết thương tổn mà không để cô cùng anh sẻ chia? Tại sao anh lại nghĩ cho cô mà không nghĩ cho bản thân anh? Tại sao anh lại tự ý quyết định thay cô mà không hỏi xem liệu cô có muốn như vậy không?
Chắc chắn lúc này anh đang rất buồn, rất đau khổ, cũng không còn động lực để cố gắng.
Nhưng anh lại chỉ có một mình, không một ai bên cạnh anh, làm sao anh vượt qua được đây?
Di Giai thật sự vô cùng vô cùng muốn chạy ngay đến chỗ anh để ôm lấy anh, nói với anh rằng không sao cả, vẫn có cô ở bên anh, cùng anh làm lại.
Nhưng bây giờ anh đã rời bỏ cô rồi, cô biết đi đâu tìm anh để ôm lấy anh, xoa dịu nỗi đau cho anh đây?
Nước mắt cuối cùng đã tuôn rơi rồi, cô đã có thể khóc được rồi, thậm chí còn khóc lớn, khóc đến nỗi cô cảm thấy mình không còn chút sức lực nào.
Mấy cô bạn ở bên cạnh thấy cô khóc đến thương tâm như vậy, vô cùng đau lòng cho cô.
Mà càng đau lòng cho cô, thì càng không có cách nào thông cảm cho Lâm Phong.
“Mày nín đi, đừng vì tên khốn đó mà khóc nữa.
Tên đó không xứng đáng!” Giai Ý tức giận nói.
“Đúng vậy, cậu bình tĩnh lại đi, đừng cứ thế này nữa, nếu không cậu sẽ suy sụp mất.
Lâm Phong cậu ta đã lựa chọn rời xa cậu rồi, cậu cũng không cần luyến tiếc nữa.” Hà Nhi góp lời.
Duy chỉ có Hiểu Tâm là không nói gì, vì cô không giỏi dỗ dành người khác, cho nên chỉ lặng