Hà Linh nhìn thấy hình ảnh của mình và Tiêu Lãm, vội lên tiếng: “Cậu đừng vì bạn gái mình mà vu oan giá họa cho người khác.
Chắc chắn đây là ảnh ghép rồi!”
Lâm Phong lắc đầu: “Xem ra vẫn còn ngoan cố.” Anh lại quay sang Hiểu Tâm: “Giúp tôi xem trên ngón tay cô ta có phải có một vết sẹo không?”
Hiểu Tâm nhanh như cắt tiến đến nắm lấy tay của Hà Linh lên xem mặc cô ta vùng vẫy, xác nhận: “Đúng vậy, có vết sẹo ở ngón trỏ.”
Lâm Phong gật gù: “Vậy thì rõ rồi.
Người trên hình cũng có vết sẹo ở ngón tay cái, mà bạn gái nhà tôi lại hoàn toàn không có vết sẹo nào.” Anh vừa nói vừa giơ tay Di Giai lên, lại nói tiếp: “Điều đó có nghĩa là ảnh mọi người đang nhìn thấy trên màn hình kia mới chính là ảnh gốc.
Bạn gái tôi hoàn toàn trong sạch.”
Mọi người lúc này mới vỡ lẽ ra, quay sang chỉ trích Tiêu Lãm và Hà Linh.
“Sao lại có thể bày mưu chia rẽ người ta như vậy?”
“Có biết xấu hổ không thế?”
“Xấu mặt TH chúng ta quá!”
Tiêu Lãm và Hà Linh lúc này cứng họng, không dám ngẩng mặt lên.
Đây đúng là mưu kế của Tiêu Lãm, và người tiếp tay là Hà Linh.
Biết cô ta thích mình, Tiêu Lãm đã bảo rằng chỉ cần cô ta đăng những tấm hình này lên, rồi đồn đãi khắp nơi để làm xấu mặt Di Giai thì anh ta sẽ chấp nhận ở bên cô ta.
Chỉ vì anh ta không cam lòng khi thấy Di Giai và Lâm Phong hạnh phúc bên nhau nên mới muốn ăn không được thì phá cho hôi.
Thật không ngờ, Lâm Phong trước sau một mực tin tưởng Di Giai, còn âm thầm điều tra mọi việc để vạch trần anh ta.
Lâm Phong chẳng những đến đây minh oan cho Di Giai, mà còn đến để khiến Tiêu Lãm và Hà Linh trả giá.
Anh đã đem hết bằng chứng gửi cho hiệu trưởng trường, yêu cầu phải có hành động xử lý thỏa đáng, đòi lại công bằng cho bạn gái anh.
Mọi việc đã ngả ngũ, Lâm Phong không phí lời thêm, một đường dẫn Di Giai đi thẳng.
Hàn Tuấn và Hiểu Tâm cũng hả hê đi theo sau.
Di Giai từ nãy giờ vẫn luôn im lặng, nhưng trong lòng chính là đang ấm áp như có suối nước nóng chảy qua.
Không ngờ bạn trai cô lại vô điều kiện tin tưởng cô như vậy, còn bất chấp tất cả mà bảo vệ cô.
Ngồi phía sau xe anh, cô vòng tay ôm anh thật chặt, đầu tựa sát vào vai anh.
Yên bình của cô, chính là anh.
Lâm Phong đưa Di Giai về nhà mình.
Anh không nói một tiếng nào, chỉ bế cô đi vào nhà.
Di Giai cảm thấy anh có hơi lạ, hình như là anh đang giận cô? Nếu không sao anh không thèm nói gì với cô nữa rồi.
“Anh… anh giận sao?”
Lâm Phong cố kiềm chế cảm xúc: “Em không xem anh là bạn trai nữa?”
Di Giai vội xua xua tay: “Không có mà.
Sao anh lại hỏi vậy?”
“Nếu không sao gặp chuyện lớn như vậy mà em còn muốn giấu anh? Nếu không phải Hàn Tuấn nói với anh, có phải em muốn giấu nhẹm đi luôn không?”
Di Giai lắc đầu: “Không phải em định giấu anh… em chỉ cảm thấy không cần phải khiến anh bận lòng đến những chuyện không đâu này.”
Lâm Phong thở dài, nghiêm túc nói: “Giai Giai, sau này dù có chuyện gì cũng phải nói với anh.
Anh là bạn trai em, là người sẽ giải quyết khó khăn rắc rối cho em.
Anh sẽ không để ai làm tổn thương em.”
Di Giai thấy Lâm Phong tức giận như vậy, ngoan ngoãn gật đầu: “Em biết rồi.
Lần sau sẽ không vậy nữa.
Anh đừng giận mà…”
Lâm Phong không thể nào tức giận nổi trước dáng vẻ như trẻ con mắc lỗi của Di Giai.
Mẹ kiếp, anh đúng là không có tiền đồ!
“Có đau không?” Anh xoa xoa lưng cô hỏi.
Di Giai thấy anh không giận mình nữa, liền làm nũng: “Đau… hic…”
“Lát nữa anh sẽ xem có sưng không, sau đó sẽ bôi thuốc cho em.”
Di Giai trêu: “Đúng ý anh quá còn gì, được công khai chiếm tiện nghi của em.”
Lâm Phong nhếch môi: “Em còn dám nói, lát nữa xem anh xử lý em thế nào.”
Di Giai bĩu môi: “Em đang bị thương mà anh cũng hung dữ với em…”
Lâm Phong búng lên chóp mũi Di Giai: “Lúc nãy không phải em mạnh miệng nói không sao hả?” Nếu không phải Hiểu Tâm nói, cô lại định tiếp tục giấu anh.
Anh cảm thấy, là mình đã quá dễ dãi với cô rồi.
Cho nên cô mới dám học cách lén lút giấu anh những chuyện quan trọng thế này.
Di Giai biết lỗi, ra sức lấy lòng Lâm Phong: “Phong ca, em biết sai rồi…” Cô vừa nói vừa ôm lấy cánh tay anh nũng nịu.
Lâm Phong làm sao có thể chịu nổi dáng vẻ làm nũng này của bạn gái nhà mình.
Anh kéo cô vào lòng mình: “Anh muốn em hiểu rằng, chỉ cần có anh ở đây, nhất định không để ai bắt nạt em.”
Di Giai trong lòng ngọt ngào: “Phong ca của em là tốt nhất hì hì… cơ mà làm sao anh tìm được ảnh gốc thế?”
“Anh nhờ người bạn làm cùng công ty, anh ấy là dân IT chuyên nghiệp, mấy chuyện này chỉ là chuyện nhỏ.” Khi nghe Hàn Tuấn nói lại chuyện của cô, anh đã vô cùng lo lắng cô sẽ không chịu nổi đả kích, nên đã thúc giục anh