Nhà hàng Hoa Sen Vàng.
“Hello ông nội Tư thân yêu của con…”
Minh Hiểu Khê vừa tiến vào phòng ăn đã cười thật xinh đẹp chào hỏi ông Tư.
Ông tư liếc cô một cái.
“Hừ! Đồ mỏ nhọn, cháu làm gì mà lề mề như vậy hả? Có biết ông cùng anh cháu, chờ cháu đỏ mắt rồi hay không?”
Ông Tư chỉ chỉ trán cô mà mắng.
Minh Hiểu Khê chu môi kháng nghị
“Ông nội xấu, cháu chậm chạp còn không phải vì ông bất ngờ đánh úp muốn gặp bạn trai cháu hay sao, cháu phải đưa anh ấy đi mua quà cho ông nên mới đến muộn đó ạ.
”
Đoàn Trường Sinh lúc này nhanh chóng bước tới, bộ dáng như ra chiến trường, đưa ra túi quà.
“Cháu chào ông ạ, lần đầu tiên gặp mặt cháu không biết nên mua gì, mong ông không chê cười ạ.
”
Ông Tư nhìn túi quà trước mặt, hài lòng gật đầu.
“Haha… Tốt, tốt, rất có thành ý…”
Đỗ Nguyên Khang vẫn luôn quan sát Đoàn Trường Sinh, lên tiếng.
“Nhóc con, em không giới thiệu một chút hả.
”
Minh Hiểu Khê liếc xéo anh một cái, xua xua tay.
“Còn phải giới thiệu làm gì, ông với anh chẳng biết rõ rồi hả? Làm bộ làm gì.
”
“Con nhóc thối…”
Ông Tư làm bộ tức giận muốn mắng người.
Minh Hiểu Khê bĩu bĩu môi.
“Dạ, cháu xin trân trọng giới thiệu với ông nội và anh, đây là Đoàn Trường Sinh, bạn trai của cháu ạ…”
Đoàn Trường Sinh tiến lên một bước, quy củ chào hỏi.
“Cháu chào ông ạ…”
Rồi lại xoay người qua bắt tay với Đỗ Nguyên Khang.
“Em chào anh…”
“Xin chào, tôi đã rất mong chờ được gặp cậu đấy nhé! Không biết cậu dùng cách gì, lại có thể dụ được con cáo nhỏ ranh mãnh nhà tôi vào lồng vậy…”
Đỗ Nguyên Khang hào phóng bắt tay với anh, còn thuận miệng mà trêu đùa một câu.
“Chắc là cái duyên cái số nó vồ lấy nhau anh ạ.
”
"Đoàn Trường Sinh cũng vui vẻ đáp lời.
Đỗ Nguyên Khang vỗ vỗ vai anh, chân tình mà nói.
“Người anh em, duyên số này của cậu rất đẹp đó, nhưng mà hơi rắn…
Nắm đấm của con bé này hơi cứng, không biết cậu đã biết chưa?”
“Dạ em biết rồi, em còn được lĩnh hội qua rồi anh ạ.
”
Đoàn Trường Sinh rất thành thật trả lời.
Đỗ Nguyên Khang nhìn anh từ trên xuống dưới sau đó gật gật đầu.
“Nếu đã lĩnh hội qua, mà còn lành lặn như thế này, thì cậu đúng là duyên số của con nhóc nhà anh rồi.
”
Đoàn Trường Sinh nghe câu này của Đỗ Nguyên Khang, vui vẻ đến cười không khép nổi miệng.
Người đã đến đủ, thức ăn nóng hổi rất nhanh được mang lên.
“Ăn cơm thôi!”
Minh Hiểu Khê vỗ vỗ tay hô lên đẩy thích thú.
Đối với cô, mỹ vị là hấp dẫn nhất trên đời.
“Đồ heo nhỏ ham ăn.
”
Ông Tư mắng cô một tiếng, nhưng đã gắp cho cô một chiếc đùi gà to nhất cho cô rồi.
Trên bàn ăn, không khí ấm cúng tự nhiên.
“Nào, chúng ta cùng nâng ly chúc mừng buổi gặp mặt ngày hôm nay nào.
”
“Cạch…”
Tiếng ly rượu chạm vào nhau vang lên âm thanh lanh lảnh.
Hết ly đầu, Đoàn Trường Sinh chủ động rót thêm rượu, anh nâng ly cung kính với ông Tư.
“Cháu xin phép được chúc sức khỏe ông ạ…”
“Ừm… Tốt…”
“Cạch…”
Ông Tư cười, nâng ly cùng anh chạm một tiếng thanh thúy.
Đoàn Trường Sinh uống cạn, lại tự rót một ly nữa, hướng đến Đỗ Nguyên Khang.
“Lần đầu tiên gặp mặt, em xin mạn phép được uống với anh một ly ạ.
”
“Được…”
“Cạch…”
Ly rượu chạm vào nhau, hai người ngửa đầu sảng khoái uống cạn.
Sau ba ly mở đầu mọi người bắt đầu nhập tiệc, vừa ăn vừa thỉnh thoảng lại chạm ly với nhau một chút.
Đỗ Nguyên Khang uống cạn một ly rượu với Đoàn Trường Sinh, quay sang hỏi Minh Hiểu Khê.
“Hiệu trưởng trường em có một đứa cháu gái học y hả? Nghe nói năng lực rất xuất sắc?”
Minh Hiểu Khê lắc đầu.
“Em không biết…”
Đoàn Trường Sinh lại có chút suy nghĩ, nói.
“Hình như là có đấy anh, nhưng nghe nói cô ta đi du học ở Mỹ rồi mà…”
Đỗ Nguyên Khang khẽ gật đầu.
“Thấy bảo sắp về nước rồi, hiệu trưởng còn đến tìm anh muốn nhét người đến làm học trò của ông nội nữa đấy.
”
Minh Hiểu Khê gắp một miếng thịt kho tàu cho ông Tư, chớp chớp mắt, nói.
“Ông nội, người ta bỏ cả học ở nước ngoài về theo ông kìa… Hâm mộ ông quá đi…”
“Hừ! Đừng có châm chọc ông, coi chừng ông mang con làm tiêu bản đấy.
”
Giọng điệu ông Tư đầy khinh thường mà nói tiếp.
“Cô ta là học ở nước ngoài không nổi, nên về nước tìm người kém cỏi như