Bà Thêm sắc mặt khó coi nhưng vẫn cố tỏ ra thân thiết.
"Chị là vợ của anh Chín, chi dưới nhà ông cụ Điền."
"À!"
Đoàn Trường Sinh chỉ khẽ à lên một tiếng, sau cũng chẳng nói thêm gì.
Bà Thêm cũng không cố cùng anh bắt chuyện nữa, dù sao ở đây đông người, nhất là còn có Lê Huyền Trân, con dâu cũ của bà ta ở đây, bà ta cho dù muốn nịnh bợ Đoàn Trường Sinh cũng không thể để mình quá mất mặt được.
Lê Huyền Trân nhìn mẹ chồng cũ, lại nhìn đến đứa nhỏ bên cạnh bà ta, trong mắt là một sự châm chọc, trào phúng và cả nỗi đau thương nào đó khó diễn tả thành lời.
Do cố kỵ Đoàn Trường Sinh ở đây, nên bà Thêm cũng không làm loạn nữa, chỉ hừ lạnh nhìn Lê Huyền Trân như cảnh cáo điều gì đó rồi dẫn theo cháu trai rời đi.
Lê Huyền Trân cũng nói lời cảm ơn với Minh Hiểu Khê và nhóm bạn của cô rồi tạm biệt.
Chơi vui vẻ một ngày, cả nhóm tách ra ai về nhà nấy.
Đoàn Trường Sinh đưa Minh Hiểu Khê trở về, đi đến nửa đường Minh Hiểu Khê chợt cảm thấy râm rẩm đau bụng, ngay sau đó là một thứ gì đó âm ấm trào ra...!Sắc mặt cô đột nhiên tái đi, trong lòng hỏng bét.
Kinh nguyệt hàng tháng của cô không đều, mỗi lần đều đến không có sự báo trước, lần này nó lại đến sớm.
Bụng truyền tới sự đau đớn, bên dưới lại như lũ hồng thủy khiến cô càng thêm rối loạn, ánh mắt nhìn ra bên ngoài cố gắng tìm kiếm cửa hàng tạp hoá.
Phía dưới tràn ra như vậy, cô lo sợ sẽ dây ra ghế nên nhấp nhổm không yên.
Đoàn Trường Sinh phát hiện ra cô gái bên cạnh có gì đó không ổn, sắc mặt tái nhợt mang theo quần bách và lo lắng.
"Em bị làm sao vậy?"
Minh Hiểu Khê bị hỏi, cả người cứng đờ, môi mím chặt không biết trả lời thế nào.
Đúng lúc này cô nhìn thấy ở phía trước có một cửa hàng tạp hoá vội nói với bác tài.
"Chú ơi, chú tấp vào chỗ cửa hàng tạp hoá phía trước giúp cháu với ạ."
"Được."
Bác tài cho xe thả chậm tốc độ, từ từ tấp vào bên đường.
Minh Hiểu Khê vui mừng khôn xiết đang muốn xuống xe, nhưng cô lại gặp phải vấn đề lớn hơn, đó là chiếc quần cô đang mặc trên người là màu be, vậy nếu cô đứng dậy đi vào trong kia...!Minh Hiểu Khê bất lực không biết nên làm thế nào đây.
Đoàn Trường Sinh nhìn cô gái đang nhấp nhổm, sắc mặt thay đổi liên tục thì càng thêm ngờ vực.
"Em làm sao thế?"
Minh Hiểu Khê hết cách, cô cố hít vào một hơi, dáng vẻ thấy chết không sờn, ghé vào tai Đoàn Trường Sinh nói nhỏ.
"Tôi...!Cái đó...!Hàng tháng con gái đều có của tôi tới...!Tôi..."
Đoàn Trường Sinh nghe cô nói vẻ mặt hoang mang, anh hiểu ra vấn đề, nhìn đến chiếc quân màu be của cô.
Khó trách cô lại quẫn bách như vậy.
Đoàn Trường Sinh nhìn bản thân hôm nay ra ngoài chỉ mặc áo phông đơn giản, không khỏi phiền não.
Anh muốn như phim ngôn tình cởi áo khoác cho cô cũng không thể rồi.
Nhíu mày nhìn ra bên ngoài, thấy đối diện bên kia đường có một cửa hàng thời trang, anh nói với Minh Hiểu Khê.
"Em chờ ở đây đi."
Đoàn Trường Sinh chạy qua đường, đến cửa hàng thời trang.
Thấy khách tới, nhân viên nhiệt tình chào đón.
"Kính chào quý khách..."
Đoàn Trường Sinh nhìn quanh cửa hàng một lượt, nói với nhân viên.
"Chị chọn giúp tôi một bộ đồ cho nữ.
Cao 1m65.
Nặng khoảng 45kg.
Da trắng..."
Nhân viên nghe anh nói, nhanh chóng lấy đến mấy bộ đồ.
"Anh thích bộ nào ạ?"
Đoàn Trường Sinh khá vội, anh nhìn lướt qua nhanh mấy bộ đồ, chỉ vào bộ đồ thể thao màu xanh kẻ sọc trắng.
"Lấy bộ đó đi..."
Nhân viên gói hàng cho anh, đến khi thanh toán Đoàn Trường Sinh như nhớ ra một điều.
Minh Hiểu Khê đến cái kia, vậy chẳng phải đồ trong của cô cũng bị bẩn, vậy anh có nên mua...!Đây là lần đầu tiên anh mua đồ cho phái nữ, lại ở trong trường hợp khó xử này...
Đoàn Trường Sinh rối rắm một chút, trên mặt cố tỏ vẻ tự nhiên nói với nhân viên bán hàng.
"Chị lấy giúp thêm một...!Một..."
Lời ra đến miệng anh lại ấp úng không thể nói ra, hai bên tai đỏ như cà chua chín, tay chỉ vào hàng đồ lót bên trái.
Nhân viên nhìn thấy cố nén cười, chuyên nghiệp chọn cho anh một bộ đồ nhỏ mang tới.
Cẩn thận giúp anh đóng gói lại.
Đoàn Trường Sinh nhận đồ, thanh toán xong liền rời đi, chân vừa ra đến cửa lại nhớ ra điều gì đó, anh quay trở lại tiện tay lấy một chiếc áo sơ mi màu sậm bên cạnh cửa ra vào.
"Tôi lấy thêm cái này..."
Thấy Đoàn Trường Sinh trở lại, nhìn túi đồ anh mua, trái tim Minh Hiểu Khê khẽ nhảy loạn mất một nhịp.
Đoàn Trường Sinh lấy áo sơ mi, buộc ngang hông cho cô.
"Được rồi, chúng ta đi mua đồ, tiện thể mượn nhà vệ sinh."
Minh Hiểu Khê nhìn chiếc áo sơ mi, cảm nhận sự quan tâm của anh, trong lòng như có một dòng nước ấm chảy qua, trái tim cô lại lỡ thêm một nhịp.
Đoàn Trường Sinh cùng Minh Hiểu Khê đi vào cửa hàng bách hoá.
Sau khi đã xử lý ổn thoả, liền trở ra, bác tài còn đang chờ bọn họ.
Suốt chẳng đường trở về, hai người đều giữ im lặng.
Đến khi xuống xe Minh Hiểu Khê mới ấp úng nói.
"Hôm nay rất cảm ơn cậu.
Tiền mua đồ hết bao nhiêu...!Tôi..."
Đoàn Trường Sinh khẽ nhíu chân mày, Minh Hiểu Khê thấy anh không vui, cúi đầu, chân di di trên mặt đất.
"Rất xin lỗi, hôm nay đã làm phiền cậu như thế..."
Cô nghĩ vì Kinh nguyệt của cô đến, khiến một cậu ấm như Đoàn Trường Sinh mất mặt, anh phải trở thành chân chạy vặt bất đắc dĩ, anh cảm thấy phiền phức, không vui nên khó chịu.
Đoàn Trường Sinh nghiêm túc nhìn cô gái trước mặt.
"Tôi không thiếu chút tiền này.
Coi như tôi tặng em đi..."
Anh vô cùng buồn bực, cô gái này đang là bạn gái anh, đồ anh mua cho cô, cô lại muốn trả lại