Lục Lam Chi dần dần bình ổn lại hơi thở của mình, hai mắt long lanh ánh nước yếu đuối, đáng thương, giọng nói nhẹ nhàng đầy nũng nịu.
“Anh, cô gái khi nãy là…?”
Mấy chữ bạn gái của anh sao, cô ta không thể nào nói ra khỏi miệng.
Đoàn Trường Sinh cũng không cần nghe hết câu hỏi của cô ta, anh đã trả lời.
“Cô ấy là bạn gái của anh.”
Lục Lam Chi hơi cúi đầu, che đi ánh mắt đầy sự tức giận và toan tính, giọng nói đầy yếu ớt và áy náy.
“Có phải khi nãy em đã làm sai khiến chị ấy hiểu lầm anh không?”
Đoàn Trường Sinh thở dài nhìn cô ta, anh đứng lên rót cho cô ta một ly nước.
“Không sao đâu, anh sẽ tìm cô ấy và giải thích rõ ràng.
Bạn gái anh là một người hiểu lý lẽ, cô ấy sẽ hiểu thôi…”
“Vâng.”
Đoàn Trường Sinh thấy tình hình của Lục Lam Chi đã ổn, lại nhìn chiếc áo cô ta đang mặc, sắc mặt có chút khó coi, anh đi vào trong nhà lấy ra một chiếc áo mới mình chưa mặc đến đưa ra cho cô ta.
“Em mặc chiếc áo này đi…”
Lục Lam Chi không nhận chiếc áo mới kia, chỉ cười ngọt ngào nói.
“Không sao đâu anh, em mặc áo anh một lát thôi, em không ngại đâu.”
Đoàn Trường Sinh vẫn dúi chiếc áo mới cho cô ta.
“Đây là áo mà bạn gái anh mua cho anh…”
“Hả??? Em… Em không biết… Em lập tức đi thay ngay ạ…”
Lục Lam Chi như bị doạ sợ vội vàng ôm chiếc áo mới chạy vào phòng tắm.
Vào trong phòng tắm, cô ta lúc này mới từ từ cời chiếc áo ra, khoé môi cong lên một nụ cười đắc thắng.
Hiểu chuyện sao, nhưng anh không hiểu con gái chúng em rồi, cho dù hiểu chuyện nhường nào, thì cũng không thể chịu đựng được khi nhìn thấy người yêu và người con gái khác ở với nhau trong hoàn cảnh đó.
Nhất là khi, anh để người con gái khác mặc trên người chiếc áo mà cô ấy mua cho anh nữa…
“Minh Hiểu Khê sao, anh Trường Sinh là của tôi, có tôi ở đây thì cô chỉ là rác rưởi mà thôi…”
Đoàn Trường Sinh không hề hay biết Lục Lam Chi đang bày mưu gì với mình, anh lo lắng chạy sang nhà của Minh Hiểu Khê muốn tìm cô để giải thích, nhưng khi sang nhà thấy nhà cô lộn xộn, thì trong lòng anh hoảng hốt.
Khi nhìn thấy có vết máu trên sàn nhà anh càng thêm lo lắng, vội vàng chạy đến gõ cửa phòng ngủ của cô.
“Hiểu Khê, Hiểu Khê… Mở cửa cho anh đi mà Hiểu Khê…”
Nhưng cho dù anh có gọi như thế nào, thì cửa phòng cũng không có một chút động tĩnh nào.
Anh lấy điện thoại gọi cho cô.
Tiếng chuông điện thoại vang lên trong phòng, qua ba cuộc gọi vẫn không có ai nghe máy.
Minh Hiểu Khê đang ngủ bị làm phiền mệt mỏi đứng lên lảo đảo đi ra mở cửa.
“Có chuyện gì?”
Tiếng cô đầy sự cáu giận vì bị làm phiền.
Đoàn Trường Sinh nhìn thấy hai quầng thâm trên mắt của cô, biết cô quá mệt mỏi lên đang ngủ, còn anh đã phá giấc ngủ khiến cô mệt mỏi.
“Anh…”
Minh Hiểu Khê nhìn thấy mặt anh thì càng thêm tức giận.
“Anh có biết tôi rất mệt hay không, muốn ngủ một chút thôi cũng không thể yên…”
Đoàn Trường Sinh cảm thấy vô vùng áy náy.
“Anh chỉ…”
Anh còn muốn giải thích, cô lại mất kiên nhẫn.
“Tôi rất mệt, hiện tại chỉ muốn ngủ thôi, anh có chuyện quan trọng thì nói, không thì mau đi về làm nốt chuyện tốt đi… Không tiễn…”
“Rầm…”
Đến khi cửa bị đóng mạnh, vang lên âm thanh chói tai anh mới kịp hoàn hồn.
Anh nhận ra cô đối với anh xưng hô xa cách, còn nói cái gì mà về nhà làm nốt chuyện tốt chứ…
Anh đưa tay lên muốn gọi cửa lần nữa, nhưng nghĩ đến sự mệt mỏi của cô lại hạ tay xuống.
“Chờ em ngủ dậy anh sẽ giải thích với em mọi chuyện…”
Minh Hiểu Khê ở trên giường quệt ngang nước mắt, mệt mỏi nhắm mắt lại…
Bên kia Lục Lam Chi gọi điện cho bà mình.
“Bà ơi, cháu đã thành công bước đầu rồi.
Hai người bọn họ đã có hiểu lầm.
Bước tiếp theo phải nhờ hai bà giúp cháu không cho hai người có cơ hội nói chuyện giải hoà mới được…”
“Yên tâm, đã có bà lo cho cháu…”
“Vâng…”
Đoàn Trường Sinh ỉu xìu trở về nhà, cơm cũng không muốn ăn, anh nhìn chiếc áo trên tay trong lòng thở dài…
Nhưng chưa chờ