Ông cụ Sáng trong đêm bị Đoàn Thái Kiệt và Đoàn Minh Dũng chọc cho tức giận đến phát bệnh tim, một lần nữa phải nhập viện.
Đoàn Trường Sinh gấp gáp vào viện chăm sóc, cùng với xử lý một đống rắc rối mà hai bố con Đoàn Minh Dũng gây ra.
Xử lý ổn thoả chuyện gia đình, anh lại vội vã đi tìm Minh Hiểu Khê, nhưng lúc này anh mới biết cô đã sang nước A để trao đổi học thuật.
Anh vô cùng tuyệt vọng ngồi trước cửa nhà cô.
“Tại sao? Tại sao em tuyệt tình như vậy chứ… Anh sai rồi… Anh sai rồi…”
Quán Bar.
“Trường Sinh… Trông cậu tiều tụy quá vậy?”
Trần Hải Đăng vừa đến đã phát hiện ra bầu không khí không đúng lắm.
Vũ Duy Mạnh đẩy cho anh một cốc rượu mạnh, hất cằm.
“Chuyện nhà, chuyện tình cảm của cậu ấy đều rối nên suy sụp…”
Trần Hải Đăng vỗ vỗ vai anh.
“Yếu đuối vậy anh bạn.
Chuyện nhà và công ty không phải cậu đã giải quyết xong rồi sao.
Chỉ còn chuyện của Hiểu Khê nữa đúng không…”
Đoàn Trường Sinh uống cạn cốc rượu, cười khổ.
“Chuyện nhà hay chuyện công ty tôi có thể cứng rắn mà làm, nhưng chuyện của tôi và Hiểu Khê lại không phải như vậy.
Cô ấy không cho tôi bất cứ một cơ hội nào cả… Cô ấy…”
Trần Hải Đăng vỗ vai anh, đồng cảm, thấm thía nói.
“Ngay từ đầu tôi đã nói với cậu rồi, Lục Lam Chi kia trở về không đơn giản chút nào…”
Vũ Duy Mạnh ghé đầu nhìn sang đầy tò mò.
“Tôi có một thắc mắc?”
“Hử…”
Trần Hải Đăng liếc anh một cái.
Vũ Duy Mạnh cười hì hì nói.
“Tôi thắc mắc rằng tại làm sao cậu lại luôn không thích Lục Lam Chi như thế?”
Trần Hải Đăng uống cạn cốc rượu, như nhớ đến chuyện gì đó, nói.
“Lúc trước tôi đối với cô ta cũng rất quý mến, nhưng các cậu có còn nhớ năm ông nội cô ta, ông Lục Triều mất không?”
“Liên quan gì?”
Vũ Duy Mạnh khó hiểu hỏi.
Trần Hải Đăng nhìn anh ta như một tên ngốc, nói.
“Năm đó tôi thay ông nội nhà tôi đến đưa thuốc bổ cho ông Triều.
Khi vào nhà, tôi quen đường đi thẳng đến phòng của ông ấy, các cậu biết tôi đã nhìn và nghe thấy chuyện gì không?”
“Không biết…”
Đoàn Trường Sinh lại uống thêm một cốc rượu nữa.
Vũ Duy Mạnh thì sốt ruột hối thúc.
“Đừng thừa nước đục thả câu nữa, nói nhanh lên.
”
Trần Hải Đăng chẹp miệng.
“Tôi thấy Lục Lam Chi đang cầm một bức ảnh cũ uy hiếp ông nội của cô ta.
”
“Hả???”
Vũ Duy Mạnh kinh ngạc che miệng.
Còn Đoàn Trường Sinh hơi khựng lại nhìn sang.
Trần Hải Đăng nhún vai nhớ lại, nói.
“Hình như bức ảnh kia là mối tình đầu của ông nội cô ta, ông ấy vẫn luôn chỉ yêu người đó, tấm hình đó vô cùng quan trọng với ông ấy.
Lục Lam Chi không biết vì sao lại có nó và mang ra uy hiếp ông cụ.
”
“Cô ta uy hiếp ông ấy cái gì?”
Đoàn Trường Sinh như nghĩ đến điều gì đó, bất giác lên tiếng hỏi.
Trần Hải Đăng nhìn anh ái ngại.
“Cô ta không hề bị bệnh hen nặng, và phát bệnh khi cứu mẹ cậu, cô ta không phải người cứu mẹ cậu lần đó, cô ta chỉ giả vờ để chiếm công mà thôi.
Ông nội cô ta biết chuyện nên muốn nói với cậu.
Nhưng cô ta đã biết được và uy hiếp ông ấy.
Cô ta muốn ông ấy dùng ân tình để khiến cậu kết hôn với cô ta…”
Đoàn Trường Sinh ngây ngốc tại chỗ.
“Vậy ai là người đã cứu mẹ tôi…”
“Cái đó thì tôi không biết…”
“Vậy tại sao khi đó cậu không nói cho tôi biết, mà đến tận bây giờ mới nói…”
Đoàn Trường Sinh gần như gào lên.
“Cậu có biết không, nếu như tôi biết tất cả mọi chuyện như vậy, thì tôi sẽ không nhân nhượng cô ra hết lần này đến lần khác, cũng sẽ không vì cô ta mà làm cho Hiểu Khê hiểu lầm, đối với tôi thất vọng mà rời đi…”
Trần Hải Đăng thở dài, nói.
“Tôi đã từng muốn nói với cậu, nhưng cậu có nhớ không, khi đó cậu nói mẹ cậu nhìn rõ cô ấy mà… Cậu nói tôi hiểu lầm cô ta… Cậu có nghe tôi nói đâu.
Còn ông nội cô ta đúng là ân nhân của cậu, cậu chịu ân của ông ấy, nên sẽ nghe theo di nguyện của ông ấy chăm sóc cho cô ta…”
Đoàn Trường Sinh một lần nữa bị nhấn chìm sâu xuống hồ băng lạnh giá, máu toàn thân anh như đông cứng lại.
Ngay ngày hôm sau, Đoàn Trường Sinh lập tức đáp chuyến bay sớm nhất đến nước A, nhưng ông trời lại một lần nữa trêu ngươi anh.
Minh Hiểu Khê đã rời khỏi nước A, cô đi theo một đoàn hỗ trợ chữ thập đỏ đến biên