Minh Hiểu Khê nằm nghỉ ngơi, khi tỉnh dậy thì bị hình ảnh trong phòng bệnh doạ cho giật mình.
Đoàn Trường Sinh đang ngồi bên cạnh giường cô nhìn cô chằm chằm.
Thấy cô tỉnh dậy còn giật mình anh hơi lúng túng.
“Em không sao chứ?”
“Sao cái gì mà sao? Anh ở đây làm gì?”
“Anh ở lại chăm sóc em…”
“Ai mượn…”
“Anh tự nguyện…”
“Bỏ đi, tránh ra…”
Thấy cô muốn xuống giường anh liền đưa tay đỡ liền bị cô gạt ra.
Đoàn Trường Sinh sợ làm cô tức giận, chỉ có thể cẩn thận đi ở sau lưng cô.
Minh Hiểu Khê không có vấn đề gì lớn nên cô xuất viện về nhà nghỉ ngơi.
Đoàn Trường Sinh lẽo đẽo theo cô như một cái đuôi.
Lục Trình muốn đến giúp một tay nhưng bị Đỗ Nguyên Khang kéo lại.
“Chuyện tình cảm nam nữ cậu xen vào làm cái gì?”
“Nhưng trước đây cậu ta đã bắt nạt Hiểu Khê, giờ cô ấy rất giận…”
Lục Trình không phục mà phản bác.
Đỗ Nguyên Khang nhìn Lục Trình thở dài.
“Ôi trời ạ, thằng nhóc này, bọn nó con cũng đã có rồi, cậu còn muốn chen chân…”
“Em chen cái gì, em coi Hiểu Khê như em gái, ai bắt nạt em gái em, em đều không bỏ qua…”
Đỗ Nguyên Khang gật đầu.
“Cậu không muốn chen chân là tốt rồi.
Nhưng mà cậu nghĩ con bé kia hiền lành sao?”
“Không…”
“Ừm, vậy cậu lo cái gì, lo Đoàn Trường Sinh không ăn đủ mệt…”
“À ừ…”
Lục Trình đăm chiêu, lâm vào suy tư phân tích.
Đỗ Nguyên Khang tranh thủ thời cơ kẹp cổ người lôi đi.
Lục Trình phát giác ra cái gì đó không đúng.
“Ấy… Không phải anh cũng đang ăn hành của chị dâu nên muốn có người cùng cảnh ngộ đấy chứ…”
Đỗ Nguyên Khang bị vạch trần, thẹn quá hoá giận mà quát.
“Linh ta linh tinh, đi uống mấy chén nào…”
Minh Hiểu Khê không cho Đoàn Trường Sinh vào nhà, anh lại quá lo lắng cho cô nên chỉ có thể ngồi ở bên ngoài cửa.
“Anh ở ngoài này, em có gì thì cứ gọi anh nhé…”
Minh Hiểu Khê dậm chân, đuổi không được người thì mặc kệ anh luôn.
Hàng xóm bên cạnh có một ông chú khá lớn tuổi, nhìn thấy Đoàn Trường Sinh ngồi ở cửa nhà làm việc thì đi đến hỏi thăm.
“Này chàng trai trẻ, cậu phạm lỗi gì mà bị đuổi ra đây thế?”
“À!..
Cháu…”
Đoàn Trường Sinh không biết nên trả lời như thế nào cho đúng.
Ông chú lại nghĩ anh ngại thì thở dài.
“Ngại cái gì, cùng cảnh ngộ với nhau cả thôi.
Cậu nói xem, tại sao mấy người vợ này, dù già hay trẻ đều khó chiều đến thế chứ…”
Đoàn Trường Sinh gập máy tính, nhìn ông chú.
“Chú cũng phạm lỗi rồi bị cô nhà giận ạ…”
Ông chú buồn bã ngồi xuống với anh, gật đầu, thở dài tâm sự.
“Có cái gì đâu, tôi ở công ty tan làm về, có một đồng nghiệp nữ nói muốn đi nhờ xe, tôi liền cho cô ấy đi nhờ, chở cô ấy về nhà…
Ai mà biết được, bà nhà tôi lại trùng hợp đi mua sắm ghé qua, thấy tôi đưa đồng nghiệp về nhà, còn cho cô ấy ngồi vào ghế phụ liền nổi trận lôi đình…
Kết quả là đây này…”
Đoàn Trường Sinh chớp chớp mắt.
“Chú và cô đồng nghiệp kia…”
Ông chú xua tay.
“Chẳng có gì cả.
Tôi chỉ là có lòng tốt thôi, nhưng cô đồng nghiệp này của tôi lại có tâm địa không tốt, cô ta nhìn thấy vợ của tôi còn cố ý khiêu chiến, làm động tác ngả vào tôi nên tôi mới khổ thế này.
Tình ngay lý gian, bà ấy bắt tại trận, có mười cái miệng cũng không cãi được.”
Ông chú nói một tràng, rồi thở dài nhìn Đoàn Trường Sinh.
“Vậy còn cậu?”
Đoàn Trường Sinh chán nản, kể lại chuyện của mình.
Ông chú vỗ vai anh, nói.
“Cái này thì cậu đúng là đáng ăn đòn nhé, là đàn ông tôi nghe còn không lọt nữa là…”
Đoàn Trường Sinh cười khổ.
“Cháu cũng biết mình sai, nhưng cô ấy giận đến một câu giải thích cũng không cho cháu nói, một cơ hội sửa sai cũng không mở luôn.
Bây giờ cô ấy đang mang thai, cháu càng không dám hé răng, nói nhiều sai nhiều, sợ chọc cho cô ấy tức giận thì không tốt…”
“Ừm…Cậu còn biết suy nghĩ đấy.”
Ông chú vỗ vỗ bả vai anh.
Hai người hàng xóm mới quen với nhau ngồi hành lang tâm sự.
Tâm sự chán chê lại ai làm việc của người nấy.
Đoàn Trường Sinh thấy ông chú đang viết tay gì đó, tò mò ngó sang hỏi.
“Chú viết gì vậy ạ.”
Ông chú chỉ chỉ tờ giấy.
“Là bản tường trình…”
“Bản tường trình?”
Đoàn Trường Sinh có chút nghi ngờ hỏi lại.
Ông chú gật đầu.
“Vợ tôi đang nóng giận, không nghe tôi nói, tôi chỉ có