Đoàn Trường Sinh nhìn bà cụ, giọng điệu từ tốn.
“Bà nội, nếu bà muốn người khác tôn trọng mình, thì ít nhất cũng phải cho người ta một lý do đã.
Ai cũng là con người, già trẻ đều như nhau cả thôi, có qua có lại, người ta tôn trọng mình thì mình mới tôn trọng lại chứ.
Nếu người ta chửi mình mà mình vẫn cố chấp nịnh nọt thì chính là ngu ngốc.
Mà bạn gái cháu lại không ngu…”
“Mày… Mày vì đứa con gái đó mà chửi cả bà nội mày hả?”
Bà cụ nghe anh nói thì đỏ mặt tía tai quát lên.
Đoàn Trường Sinh bị quát vẫn ung dung rót trà thưởng thức.
“Cháu chỉ nói sự thật mà thôi.”
“Được… Vậy mày nói thế nào về truyện mày ra tay chèn ép mấy công ty người nhà đây.
Không lẽ mấy công ty này động đến con ranh kia à?
Tao nói cho mày biết, mặt mũi nó còn chưa lớn đến thế đâu.”
Đoàn Trường Sinh nhìn xung quanh một lần, nói.
“Bà nói thế là không đúng rồi, cháu công tư rất phân minh, những công ty bị thu mua lại là những công ty thua lỗ, lợi nhuận trong ba năm liên tiếp đều là số âm, vẫn luôn bám lấy Đoàn Nguyên để ký sinh.”
Anh thở dài, đẩy ra một sấp tài liệu.
“Ký sinh thì ký sinh đi, dù sao là người một nhà cháu không tính toán, nhưng bà nghĩ những thành viên hội đồng quảng trị kia họ có ăn chay sao.
Cháu đã phải còng lưng thu dọn những rắc rối mà bọn họ gây ra.
Nhưng bọn họ lại không biết đủ, muốn rỉa cả xương của Đoàn Nguyên.
Họ còn xem bà như một tấm bình phong an toàn, mà cháu không dám động đến, càng lúc càng quá đáng…
Vậy nên, cháu chẳng còn cách nào cả?”
Bà cụ tay run run cầm sấp tài liệu lên xem, càng xem sắc mặt càng tái lại, những người xung quanh ngay cả hít thở cũng dè dặt không dám để lộ ra tiếng.
“Bộp…”
Bà cụ đập mạnh sấp tài liệu xuống bàn.
Cả người run lên, nhìn mấy người bên cạnh.
“Các người giỏi… Giỏi lắm… Các người vẫn luôn xem tôi là kẻ ngu để dắt mũi có phải hay không?”
Những người kia thấy bà cụ tức giận, bọn họ hốt hoảng, rối rít trấn an.
Đoàn Minh Dũng nắm lấy tay bà cụ, nhỏ giọng nói.
“Mẹ… Con sai rồi, mẹ đừng tức giận mà ảnh hưởng đến sức khỏe.”
“Đúng vậy, chị, chị đừng tức giận, bọn em cũng không muốn làm như vậy đâu, nhưng bọn em cũng là lực bất tòng tâm mà…”
“Các người đừng có mà rảo biện nữa…”
Bà cụ tức đến xì cả khói đầu, nghiến răng mà quát lên.
Bà nhìn em trai và con trai.
“Tiền của tôi các người định bao giờ trả đây?”
“Chị…”
“Mẹ…”
Hai cậu cháu rối rít hô lên, bọn họ còn định nhờ bà cụ cho vay thêm tiền, tại sao chưa kịp nói đã bị bà cụ đòi rồi.
Bà cụ đẩy bọn họ ra, giọng nói đầy sự thất vọng.
“Đó là tiền dưỡng già mà ông ấy để lại cho ta, các người xem liệu liệu mà làm…”
Mấy người Đoàn Minh Dũng mặt mày xám xịt.
Lục Lam Chi siết chặt nắm tay, không cam tâm.
“Anh Trường Sinh, anh thật sự tuyệt tình đến vậy sao chứ? Dù sao chúng ta cũng là người một nhà mà…”
Đoàn Trường Sinh nhìn cô ta cười nhạt.
“Khi các người muốn cắn chết tôi, có nghĩ đến hai chữ người nhà không? Hay hai chữ đấy chỉ áp dụng lên người tôi, người phải nhượng bộ luôn là tôi.
Còn các người muốn làm gì thì làm, không cần quan tâ m đến.
Tôi chết là đáng đời, ngu ngốc, còn các người chết thì là do tôi tuyệt tình.
Khôn như các người quê tôi đầy…”
Bị anh mỉa mai bọn họ chẳng thể cãi lại.
Người duy nhất bọn họ có thể bám vào chính là bà cụ, nhưng bà ấy lúc này cũng như chết lặng rồi.
Nhìn sấp tài liệu trên bàn mà nghiến răng nghiến lợi.
Con người mà, khi động đến quyền lợi của mình thì không ai có thể ngồi yên cả.
Đoàn Minh Dũng bị dồn vào đường cùng, ông ta từ bỏ mặt mũi nói với Đoàn Trường Sinh.
“Con xem, mấy năm nay bố thực sự không gây chuyện với con, những chuyện này đều là mẹ con thằng Kiệt làm.
Bố lập tức sẽ ly hôn với bà ta, bố cũng không phản đối, hay nhúng tay can thiệp đến chuyện hôn nhân của con…
Con xem…”
Đoàn Trường Sinh nhìn Đoàn Minh Dũng, cảm thấy sao mình lại có thể là con trai của người này được.
Anh thở dài.
“Ông ly hôn hay không, không liên quan đến tôi.
Chuyện hôn nhân của tôi, ông có muốn xen vào cũng chẳng thể làm được…”
Nghe anh nói Đoàn Minh Dũng tuyệt vọng như chìm vào hồ băng lạnh giá, ông ta nhìn ba mẹ con Đỗ Lệ Thủy mà muốn ăn