Sáng sớm Minh Hiểu Khê đã mắt nhắm mắt mở tỉnh dậy để trang điểm.
Đoàn Trường Sinh từ sớm đã nấu một chút đồ ăn thanh đạm cho cô.
Chuyên gia trang điểm cứ trang điểm còn anh bón đồ ăn cho vợ là việc của anh.
“Em ăn thêm nhé…”
“Không ăn nữa, bụng bí bách lắm rồi ý…”
“Vậy uống sữa…”
“Không muốn…”
“Được rồi, vậy khi nào đói thì nhớ nói với anh nhé…”
“Biết rồi, anh đi ra ngoài đi, cản trở trang điểm quá…”
Nghe hai người nói chuyện mà mấy cô nhân viên trang điểm cứ tủm tỉm cười.
Mấy người Đỗ Thu Hoài, Nguyễn Nhã Phương, Nguyễn Hương Giang, Phạm Lan Anh cũng đều có mặt từ rất sớm, ở một bên che miệng cười.
“Thật không nghĩ ra, một đại tổng tài như Đoàn Trường Sinh lại có một mặt như vậy đấy.
”
“Haha… cái này rất giống ngôn tình mà chị em mơ ước nhé.
”
“Thật ghe tị quá đi…”
“Cơm chó ăn đầy mồm, no luôn rồi, tý nữa làm sao ăn được cỗ nữa đây…”
“Haha…”
Tiệc cưới diễn ra vô cùng hoành tráng, hoa tươi, bong bóng, ánh sáng, khung cảnh đều tuyệt vơi nhất.
Người thân, bạn bè, quan khách thực lòng chúc phúc cho đôi bạn trẻ trong tiếng chúc, tiếng hát, tiếng reo hò…
Cô dâu chú rể trao nhau nụ hôn đầy tình yêu, đánh dấu một bước ngoặt mới, cho một tương lai tươi sáng rạng ngời của họ.
Sau đám cưới, hai người nghỉ tuần trăng mật hai tuần, rồi lại trở lại cuộc sống làm việc bình thường.
Minh Hiểu Khê đã đỡ nghén hơn, cô đến bệnh viện làm việc trở lại.
“Chị Hiểu Khê!”
Cô sinh viên thực tập mới được điều đến, từ bên ngoài hốt hoảng chạy vào.
Minh Hiểu Khê ngẩng đầu nhìn cô ấy.
“Có chuyện gì vậy?”
Lê Mỹ Duyên hai mắt đỏ hoe, nói.
“Bên dưới có ca cấp cứu cần chị giúp đỡ ạ.
Là một đứa trẻ 10 tháng tuổi bị ngã.
”
Minh Hiểu Khê nghe thấy vậy liền đứng lên đi theo cô ấy.
Nhìn đứa bé đang nằm thoi thóp trên cáng cứu thương, cô cảm thấy tim mình như bị thắt lại.
Sau khi kiểm tra cho đứa bé, cô nhíu mày nói.
“Dấu vết này không phải bị ngã, đứa bé là bị bạo hành đến xuất huyết não…”
Nghe cô nói bố mẹ đứa nhỏ như chết lặng, họ nhìn sang bảo mẫu ở bên cạnh.
Cô ta hoảng sợ, lắp bắp.
“Bác sĩ, cô đùng nói linh tinh, đứa bé là bị ngã, tôi không có đánh nó…”
Minh Hiểu Khê nhìn cô ta một cái.
“Là có hay không thì để người nhà báo cảnh sát đi.
Còn bây giờ, đứa nhỏ phải lập tức phẫu thuật gấp, người nhà làm thủ tục cho cháu đi…”
Bố mẹ đứa bé nghe cô nói thì cũng rối rít chạy đi làm thủ tục.
Đồng thời ông bà nội ngoại hai bên chạy tới, khi nghe Minh Hiểu Khê nhắc nhở cũng lập tức báo cảnh sát.
Nhận được tin báo cảnh sát nhanh chóng vào cuộc điều tra.
Bằng các nghiệp vụ của mình cảnh sát nhanh chóng đã làm rõ sự việc.
Khi biết con mình bị bạo hành, người mẹ khóc muốn ngất đi, nức nở nói.
“Tại sao chứ? Con tôi mới 10 tháng tuổi thôi mà, sao bà có thể ác độc như vậy! Bà không phải là con người mà…”
Cô ấy vừa khóc vừa kể.
Hai vợ chồng đều đi làm công ăn lương, đây là con đầu lòng của họ, sau khi nghỉ hết 6 tháng thai sản, cô ấy phải đi làm lại nên phải thuê bảo mẫu trông con.
Ban đầu bảo mẫu chỉ nói rằng bé bị ngã, nói cô ấy về đưa bé đi viện.
Cô ấy về nhà, nhìn bên ngoài cơ thể con không có dấu vết thương tích gì, nhưng bé không còn cử động.
Nhưng cô ấy chẳng thể ngờ được rằng, chính bảo mẫu lại có thể ác độc như vậy, ra tay hành hạ một đứa trẻ 10 tháng tuổi.
Theo lời khai của bảo mẫu với cơ quan cảnh sát điều tra.
Hôm nay sau khi bé ngủ dậy, đi vệ sinh, phân dính đầy trong tã.
Trong lúc thay tã cho bé thì bé không cho nên bảo mẫu tức giận có dùng lòng bàn tay đánh hướng từ trên đầu xuống 2 - 3 cái vào đỉnh đầu bé.
Đồng thời, bảo mẫu tiếp tục đánh lần thứ 2, nhiều lần trong lúc cho bé bú sữa nhưng bé không chịu bú mà tiếp tục khóc.
Sau đó, thấy bé có biểu hiện mệt, không còn khóc, có dấu hiệu tím tái nên bảo mẫu gọi điện thoại báo cho mẹ đứa bé về đưa đi cấp cứu.
Ngày hôm đó, Đoàn Trường Sinh đến đón vợ tan làm về nhà, anh nhận thấy tâm trạng của cô hôm nay rất không tốt liền nhẹ ôm cô vào lòng