Minh Hiểu Khê định rằng sẽ không để ý đến Đoàn Trường Sinh nữa, cô muốn đi về nhà ngủ rồi.
"Oạch..."
"Bụp..."
Nhưng cố tình lúc này Đoàn Trường Sinh lại ngã lên ngã xuống, cứ lảo đảo đứng lên còn chưa vững đã lại ngã xuống rồi.
Minh Hiểu Khê chẳng thể nhìn nổi, đang do dự có lên giúp đỡ hay không thì thấy có mấy người chạy tới bên này.
Mấy người mặc đồ đen tiến đến, nhấc Đoàn Trường Sinh dậy.
"Cậu chủ? Ông chủ nói chúng tôi đến đưa cậu về..."
"Cút...!Đừng có động vào ông đây."
Đoàn Trường Sinh đạp người sang một bên, loạng choạng dựa vào bức tường bên cạnh.
Mấy người kia không tức giận mà lại tiến lên lần nữa.
"Cậu chủ...!Chúng tôi đắc tội rồi.
Lệnh của ông chủ là chúng tôi phải đưa cậu về."
Mấy người này như muốn ra ta cưỡng chế người.
Đoàn Trường Sinh đấm đá loạn xạ, mà phản kháng.
"Con mẹ nó chứ...!Các người cứ thử động vào ông đây xem..."
Mấy vệ sĩ sợ làm anh bị thương lên cũng không biết nên ra tay như thế nào.
"Cút hết cho ông đây...!Trở về nói với...!Ợ...!Nói với ông chủ của mấy người là, ông ta không còn tư cách để quản tôi nữa đâu..."
Đoàn Trường Sinh hai mắt vằn đỏ tức giận gào lên.
Nhóm vệ sĩ anh nhìn tôi, tôi nhìn anh không biết nên làm thế nào nữa.
Đúng lúc này Minh Hiểu Khê thật không nhìn nổi nữa mà ra mặt.
"Cậu ấy đã nói là không muốn đi theo các người rồi, các người không nghe thấy hay sao?"
Mấy tên vệ sĩ lúc này mới chú ý tới cô gái cách đó không xa, cô mặc một chiếc áo T-Shit hồng nhạt phối cùng quần shot da đen, khuôn mặt thanh tú, mắt ngọc mày ngài...
Tên vệ sĩ đứng đầu nhìn cô như chết trân tại chỗ, đây chẳng phải là cô gái cùng hắn đụng độ ở cổng trường hôm nọ hay sao.
Chẳng qua khi ấy hắn vẫn còn là tên nửa giang hồ, lông bông không công ăn việc làm.
Nhưng hôm nay đã khác hắn đã gia nhập một công ty vệ sĩ, và được tuyển làm vệ sĩ cho công tử gia nhà giàu số một thủ đô, nhà họ Đoàn.
Cũng thật không ngờ người bị bọn hắn để mắt và hành nghề bất chính ngày trước, lại là người bọn chúng phải bảo vệ lại là một cơ chứ.
Còn có cô bạn nhỏ ghê gớm này, hôm nay lại gặp lại rồi.
Lần trước ở cổng trường học, hắn đã được lĩnh hội qua bản lĩnh của Minh Hiểu Khê nên hôm nay hắn có chút bất đắc dĩ.
"Cô bạn nhỏ.
Chúng tôi là vệ sĩ của cậu chủ Trường Sinh.
Chúng tôi chỉ muốn đưa cậu ấy trở về mà thôi.
Cô đừng có xen vào làm khó dễ anh em chúng tôi."
Đoàn Trường Sinh nghe hắn nói, mí mắt khẽ giật giật, đi tới sau lưng Minh Hiểu Khê trốn vào.
"Bọn chúng là người xấu, tôi không muốn đi theo chúng đâu."
Bộ dáng làm nũng này của Đoàn Trường Sinh thật là một lời khó nói hết.
Khoé môi Minh Hiểu Khê khẽ giật giật mấy cái.
"Lần trước giúp cậu còn bị cậu khinh thường, lần này tôi đang suy nghĩ có nên giúp hay không đây."
"Giúp...!Ợ...!Cảm ơn..."
Đoàn Trường Sinh nhanh miệng cười hì hì ngó ngó cô, nói.
Minh Hiểu Khê thật muốn quay lại đoạn video làm bằng chứng, nhưng ngặt nỗi hiện tại không được tiện cho lắm.
"Cậu chủ...!Cậu vẫn nên theo chúng tôi về thôi."
Tên kia vừa nói vừa muốn kéo người đi.
Đoàn Trường Sinh bị kéo, lảo đảo ngã xuống.
Minh Hiểu Khê không nhìn được nữa liền đi lên đỡ người, tiện chân còn đá cho tên kia một cái khiến hắn đau đến nhe răng trợn mắt.
"Cậu ấy đã nói là không muốn đi cùng các người rồi.
Ai biết các người có thực sự là vệ sĩ của cậu ấy hay không chứ.
Tốt nhất là các người đừng có ép cậu ấy nếu không đừng có mà trách."
Minh Hiểu Khê hoàn toàn không tin những gì những người này nói, dù sao lần trước gặp mặt, không phải bọn này còn bắt nạt, cướp bóc Đoàn Trường Sinh hay sao.
Bây giờ lại nói là vệ sĩ của anh, có quỷ mới tin.
Tên vệ sĩ chẳng thể làm được gì, chỉ có thể hậm hực mà rời đi.
"Vậy chúng tôi đi trước."
Bọn họ vừa đi, Minh Hiểu Khê đưa mắt nhìn Đoàn Trường Sinh, lúc này mới đau đầu nghĩ tới.
"Ôi! Bây giờ phải làm gì với cậu ta đây chứ."
"Ợ..."
Đoàn Trường Sinh ôm cổ cô ợ một hơi.
Minh Hiểu Khê ghét bỏ đẩy người ra.
"Toàn mùi rượu thôi.
Kinh quá thôi mất."
Minh Hiểu Khê không thể làm gì với một con ma men, tự nhận mình đen đủi mà đem người về nhà.
"Bụp..."
Minh Hiểu Khê mang được người về đến nhà thì đã mệt thở không ra hơi, thả người xuống sô pha, sau đó cô ngồi bệt xuống sàn nhà mà thở dốc.
"Phù phù..."
"Ăn cái gì mà nặng muốn chết."
Minh Hiểu Khê còn đang mệt đến nghi ngờ nhân sinh thì người đang nằm trên sô pha mơ màng ngồi dậy.
"Nước..."
Minh Hiểu Khê chẳng thể làm gì khác là đứng dậy đi lấy nước cho anh.
"Nước đây..."
Nhưng Đoàn Trường Sinh đã quá say, không thể tự uống nước được, Minh Hiểu Khê nghiến răng trừng mắt nhìn anh một chút, sau đó thô lỗ mà bón nước cho anh.
"Uống đi này.
Không biết tôi có nợ nần gì cậu không mà sao gặp cậu tôi đen thế chứ."
"Vì cậu nhiều chuyện."
Minh Hiểu Khê đang than thở thì nhận được câu trả lời từ đương sự, cô trợn mắt, mắng to.
"Mé nó chứ, có phải cậu giả vờ say hay không?"
"Oẹ...!Oẹ..."
Câu trả lời Minh Hiểu Khê nhận được là một bãi nôn.
Minh Hiểu Khê vẻ mặt hết xanh tím lại đen, sống không còn gì luyến tiếc.
"Con mẹ nó chứ, cậu nói bằng lời không được hay sao..."
"Oẹ...Ọc..."
Lại một tràng nôn nữa trả lời cho cô.
Lúc này Minh Hiểu Khê thật muốn quay lại thời điểm trước cửa quán bar mà đạp cho chính mình