"Cốc cốc..."
Minh Hiểu Khê nhẹ nhàng gõ cửa.
Hai người ở trong phòng bệnh bị tiếng gõ cửa thu hút chú ý, lập tức dừng khóc đưa mắt nhìn nhau.
Người phụ nữ trung niên với lấy một chiếc khăn ướt, lau mặt qua loa mấy cái rồi đi đến mở cửa.
"Chào cô ạ! Chúng cháu đến thăm bạn Mai Hoà ạ."
"Các cháu là bạn học của con bé sao? Vào đi."
"Mai Hoà...!Có bạn con đến thăm này."
Người phụ nữ gọi con gái một tiếng.
Dương Mai Hoà đã rửa mặt xong, đang ngồi ở đó, nghe mẹ mình nói có bạn mình đến thăm thì cô không khỏi ngạc nhiên.
Bạn bè của cô cũng chỉ có mấy người, mà nếu bọn họ đến thăm cũng sẽ nói trước với cô một tiếng.
Còn chưa để Dương Mai Hoà suy nghĩ xong hai người Minh Hiểu Khê đã tiến vào.
Dương Mai Hoà ngồi ở trên giường bệnh, sắc mặt trắng nhợt nhạt, tiều tụy không có sinh khí.
Chỉ duy nhất có ánh mắt đen láy rõ ràng kia của cô là linh động, có mấy phần sinh cơ.
Cô ấy mặc một bộ quần áo bệnh nhân của bệnh viện, cái đầu trơn bóng không có tóc, có lẽ do hoá trị đã rụng hết thảy.
Minh Hiểu Khê nhìn cô gái, trong lòng dâng lên sự thương tiếc, cô ấy còn quá trẻ.
"Các cậu tìm tôi sao?"
Dương Mai Hoà cất tiếng hỏi.
Cô ấy có thể xác định hai người bạn đến thăm mình này cô ấy không hề quen biết.
Minh Hiểu Khê gật đầu, tay đặt một giỏ trái cây tươi mọng nước lên trên tủ đồ bệnh nhân.
"Đúng vậy, chúng tôi đến thăm bạn..."
Mẹ của Dương Mai Hoà đúng lúc này cũng nhận được điện thoại của ai đó, bà ấy đi ra ngoài nghe điện thoại.
Minh Hiểu Khê tranh thủ thời gian, nói với Dương Mai Hoà.
"Chúng tôi đến thăm bạn, cũng là để hỏi bạn một số vấn đề liên quan đến đề tài nghiên cứu..."
Dương Mai Hoà cũng đã đoán ra mấy phần, cô ấy cảnh giác nhìn hai bọn họ.
"Các người..."
Minh Hiểu Khê vội xua tay.
"Cậu đừng có hiểu lầm, mình là thấy chuyện bất bình muốn ra tay tương trợ mà thôi."
Nói xong cô cũng đơn giản kể lại chuyện mình nghe lén được, đến chuyện mình bị Nguyễn Văn Cừ cùng Hoàng Bình hãm hại.
Kể xong cô khẽ xấu hổ cười một chút, thật thà nói.
"Ra tay tương trợ cậu bốn thì mình muốn trả tư thù là sáu.
Nhưng không phải vẫn có câu, kẻ thù của kẻ thù chính là bạn hay sao? Cậu có thể hoàn toàn yên tâm về bọn tớ..."
Đoàn Trường Sinh cạn lời với độ nói chuyện không thể chân thật hơn của cô gái.
Chỉ là sự chân thật này mang lại hiệu quả cũng không tệ.
"Thì ra cậu chính là người đã cho mấy kẻ kia đẹp mặt."
"Cậu cũng biết chuyện hả?"
Minh Hiểu Khê chớp chớp mắt kinh ngạc nhìn Dương Mai Hoà.
Dương Mai Hoà bị biểu tình của cô chọc cười.
"Nằm ở đây rất buồn chán, thời gian cũng trôi qua rất chậm.
Tôi rảnh rỗi đều là lướt mạng.
Chuyện của cậu ở trên fanpage chính thức của trường là tin hot đó."
Minh Hiểu Khê ngượng ngùng sờ sờ mũi.
"Cái gì vậy chứ!"
Dương Mai Hoà vừa gặp đã rất có thiện cảm với Minh Hiểu Khê.
Sau đó cô ấy nhanh chóng tin tưởng hai người, đơn giản kể lại câu chuyện của mình.
Minh Hiểu Khê và Đoàn Trường Sinh ở một bên nghiêm túc mà lắng nghe.
"Dự án kia là một dự án nghiên cứu về ứng dụng công nghệ hiện đại vào trong y học, nếu thành công nó có thể cứu sống rất rất nhiều người.
Ba chúng tôi ban đầu lập ra kế hoạch đều vô cùng đồng thuận.
Nghĩ và viết trên giấy thì rất dễ, nhưng đến khi bắt tay vào nghiên cứu lại vô cùng phức tạp, khó khăn.
Nghiên cứu một năm vẫn luôn không có kết quả gì, hai người họ nản lòng từ bỏ.
Một mình tôi ôm hi vọng tự mình làm...
Cuối cùng trăm cay ngàn đắng có quả ngọt thì cô ta quay lại..."
Nói đến đây cô ấy không khỏi nở nụ cười tự giễu, chế nhạo và cả khinh thường.
"Cô ta nói đây là nghiên cứu đầu tiên cô ta làm, nên vô cùng luyến tiếc.
Cô ta cùng bố mẹ mình đến tìm mẹ của tôi.
Dùng mọi cách, lôi kéo, lợi dụng sự khó khăn của gia đình tôi, ra một cái giá muốn mua lại nghiên cứu kia.
Nhân lúc tôi phải trị xạ, bọn họ dùng tính mạng của tôi để uy hiếp mẹ tôi, ép bà tìm toàn bộ tài liệu của tôi, đưa cho bọn họ."
Ánh mắt nhìn ra xa xăm, nước mắt lăn dài, khoé môi châm chọc cười còn khó coi hơn khóc.
"Nhưng lúc trước khi tôi nghiên cứu, đã dấu đi một số thứ quan trọng nhất, mẹ tôi không biết.
Bọn chúng không tìm được lên đang ép mẹ của tôi...
Thấy tôi