"Không..."
Hoàng Mai Anh hét lên, cô ta vùng dậy, lao theo Đoàn Trường Sinh.
"Anh không thể làm như vậy...!Em không có làm cái gì hết...
Anh phải tin em."
Đoàn Trường Sinh không để ý đến cô ta, một mạch đi thẳng ra bên ngoài.
Minh Hiểu Khê cũng không trở về nhà, hiện tại tâm tình của cô vô cùng không tốt, cô muốn tìm một chỗ để bình tĩnh lại.
Đoàn Trường Sinh muốn tìm cô, nhưng không thấy cô ở nhà.
Gọi điện cũng không thấy cô nghe máy.
Anh thất vọng trở vào nhà của mình, mệt mỏi nằm xuống giường mà thiếp đi.
Minh Hiểu Khê ở phố đi bộ tham gia một buổi vui chơi, dùng sự ồn ào náo nhiệt, tràn đầy sức sống ở đây che lấp đi sự trống trải trong lòng.
Ngày hôm sau, Đoàn Trường Sinh cho dù không muốn nhưng vẫn cố gắng đi đến công ty giải quyết công việc.
Bản game mới ra mắt, đồ hoạ bắt mắt, tỷ mỉ từng chi tiết.
Công nghệ cùng bảo mật cao.
Vừa ra mắt, nhưng game mới Nhất Địa của Sinh Thành lập tức trở lên hot.
Lượt tải nhanh chóng tăng lên, nhận được đánh giá tốt năm sao.
Đây là một cú nổ lớn, tạo nên tiếng vang và sự bùng nổ mạnh mẽ trong thế giới công nghệ nói chung và giới game giải trí nói riêng.
Khi Hoàng Mai Anh nhìn bản game được công bố, cả người như bị rơi vào hầm băng lạnh giá.
"Không...!không thể nào..."
Cô ta gần như phát điên, đạp đổ bàn trà.
"Tại sao bọn họ dám..."
Đồ hoạ kia cô ta hoàn toàn một chút cũng không quen, nói cách khác là cô ta chưa từng nhìn thấy nó bao giờ.
Điều này chứng tỏ những người kia, bọn họ chưa từng tin tưởng cô ta.
Bọn họ vẫn luôn đề phòng cô ta.
Làm nên một sự kiện chấn động lớn như vậy, nhưng Đoàn Trường Sinh một chút vui vẻ cũng không có.
Tiệc chúc mừng cũng bị lùi lại.
Kỳ thi học kỳ đầu tiên của năm học kết thúc cũng là cuối năm.
Trường Đại học Thủ Đô tổ chức tiệc mừng năm mới.
Minh Hiểu Khê cũng không bỏ lỡ, cô đã đến từ sớm để chuẩn bị.
Bởi vì cô ở trong đội văn nghệ chào mừng.
Khi Đoàn Trường Sinh đến, đã có thể cảm nhận được không khí năm mới đến rất gần.
Anh luôn tìm hình bóng cô gái.
Khi chương trình chào mừng chính thức bắt đầu, cuối cùng anh cũng nhìn thấy hình ảnh mình nhớ nhung những hôm nay.
Màn biểu diễn cuối cùng cũng kết thúc, lãnh đạo nhà trường lên phát biểu chúc mừng...
Sau đó là khoảng thời gian tự do của mọi người với các hoạt động náo nhiệt của tuổi trẻ.
"Anh Trường Sinh, đang có hoạt động cho các cặp đôi, anh cùng em tham gia nhé!"
Hà Hiểu Lam không biết từ bao giờ đã đứng ở bên cạnh anh, ôm lấy cánh tay của anh mà làm nũng.
Đoàn Trường Sinh cứng ngắc người rút tay ra.
"Chúng ta không phải một đôi thì bon chen với người ta làm gì.
Cô tìm người khác đi."
"Anh..."
Hà Hiểu Lam mím môi dậm chân một cái, còn muốn nói gì tiếp, nhưng khi nhìn sang đã không còn thấy Đoàn Trường Sinh ở đâu nữa.
Mà lúc này đoàn trường sinh đã đi đến bên cạnh Minh Hiểu Khuê.
Anh đi đến bên cạnh cô, nắm lấy tay cô kéo đi thẳng ra thẳng trước.
Minh Hiểu Khuê hai mắt mở lớn kinh ngạc nhìn.
"Anh làm cái gì vậy Mau buông tay ra.
"
Đoàn Trường Sinh không những không buông tay cô ra, mà còn cứ vậy đưa cô về phía trước.
Họ đi đến một nơi đang tổ chức một cuộc vui.
Có rất nhiều người vây xung quanh hò hét cổ vũ.
Trên sân khấu chính, những cặp đôi một nam một nữ đang đứng vô cùng nghiêm túc, bọn họ nắm tay nhau.
Anh mang cô đứng vào giữa hàng ngũ.
Minh Hiểu Khê hung hăng muốn đánh người.
"Anh muốn làm cái trò gì?"
Đoàn Trường Sinh nắm chặt lấy tay cô, giọng nói trầm khàn, từ tính.
"Muốn cùng em chơi trò chơi."
"Tôi không muốn chơi, anh tìm người khác đi."
Cô tức giận, nghiến răng mà nói.
Đoàn Trường Sinh lại không để ý, chỉ nhìn cô cười nói.
"Anh không cần người khác, anh chỉ muốn chơi cùng em mà thôi."
Hai người ở thì thầm nói chuyện, ở trong mắt người khác chính là đang sâu ân ái.
Bên này khi hà Hiểu Lam nhìn thấy Đoàn Trường Sinh và Minh Hiểu Khê ở trên sân khấu, thì vô cùng tức giận.
Đoàn Trường Sinh đây là đang có ý gì vậy.
Khi cô ta mời anh thì anh lại từ chối đến khi cô cô ta còn chưa kịp nói gì anh